Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:54:56
Lượt xem: 25
Cô vội vàng di chuyển tới cửa trước Phúc Lộc Hiên, sai Vô Danh dắt xe ngựa đi tới.
Tạ Hồng hiện tại đi theo cô, tự nhiên rất nhanh nhìn thấy Dung Chiêu, lập tức nghênh đón, vội vàng nói: "Thế tử làm sao vậy?"
Vẻ mặt lão lo lắng.
Cơm còn chưa ăn, đây là tan rã trong không vui?
Vô Danh đang đánh xe ngựa ngẩng đầu nhìn sau lưng, liền nhìn thấy Bùi Khâm đang đuổi theo, đối phương không chú ý đến hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Dung Chiêu.
"Dung thế tử..." Thanh âm đối phương vang lên, bước nhanh hơn.
Lông mày Vô Danh trong nháy mắt nhíu chặt.
Hắn vươn tay đỡ Dung Chiêu, nhanh chóng đưa cô vào trong xe ngựa, run dây cương, đánh xe ngựa rời đi.
Khi Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đuổi theo chỉ còn lại đ.í.t xe ngựa.
Bùi Khâm giậm chân: "Sao lại chạy nhanh như vậy!"...
Dung Vĩ không ngờ Dung Chiêu trở về nhanh như thế, hơn nữa sắc mặt rất khó coi.
Ông tiến lên vài bước: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại về nhanh thế?"
Nhìn thời gian, giờ này ngay cả cơm cũng chưa ăn, ông vội truy vấn: "Là không thấy người, hay là tan rã trong không vui?"
Chỉ có hai khả năng này, Dung Vĩ hy vọng là cái trước...
"Tan rã trong không vui." Dung Chiêu ngồi xuống ghế, kéo cổ áo, làm cho hô hấp càng thêm thông thuận, cô bưng chén trà lên uống hai ngụm, lúc này mới bình tĩnh hô hấp, nói đơn giản sự tình đã xảy ra.
Tạ Hồng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Bùi Khâm người này nhìn thấy sắc đẹp liền mê muội, hoặc cũng có thể là không để chúng ta vào mắt, cho nên không chút cố ky. Nếu hắn chỉ háo sắc thì con còn có thể đối phó, nhưng hắn tiếp xúc vô số nữ tử, con không có biện pháp với hắn."
An Khánh Vương phủ dù sao cũng đã khiêm tốn nhiều năm, Dung Chiêu cho dù được hoàng đế khen một câu thì thế nào? Có thể so sánh với tiểu nhỉ tử mà hoàng đế sủng ái nhất sao?
Bùi Khâm là tiểu nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất sau Tứ hoàng tử c.h.ế.t non, cho nên Bùi Khâm không cố kỵ An Khánh Vương phủ như vậy cũng bình thường.
Nếu hắn đơn thuần háo sắc, Dung Chiêu tuyệt đối có thể ứng đối với hắn, thậm chí Dung Chiêu không ngại dùng "mặt" đùa giỡn hắn, mưu cầu lợi ích lớn nhất.
Nhưng Bùi Khâm còn tiếp xúc qua vô số nữ nhân, nhãn quang sắc bén, cô tuyệt đối không thể cùng hắn ở lâu, sẽ bị hắn nhìn thấu thân phận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-164.html.]
Vừa rồi Bùi Khâm vì tay cô tinh tế không giống đàn ông cho nên tò mò muốn tìm hiểu.
Khi đó hắn còn không hoài nghi, nếu hoài nghi, chắc chắn rất nhanh sẽ nhìn thấu.
Dung Chiêu một giây cũng không thể ở lại, phải rời đi, cho nên cô giả bộ "thẹn quá hóa giận","không chịu nổi nhục nhã" phất tay áo bỏ chạy.
Vốn tưởng rằng trong ba vị hoàng tử, người dễ đối phó nhất chính là Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất, lòng dạ nông cạn nhất.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới...
Đối với Dung Chiêu mà nói, chỉ sợ khó khăn nhất chính là Ngũ hoàng tử.
Cô tuy là có muôn vàn thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Ngũ hoàng tử chỉ sợ cũng không có bao nhiêu cơ hội thi triển!
Nữ cải nam trang cho dù tốt đến mấy cũng sẽ có chút dấu vết.
Mà Bùi Khâm, chính là người có thể nhìn thấu những dấu vết này.
Dung Chiêu tuy rằng mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại u ám sâu không thấy đáy, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, suy tư tìm biện pháp.
Dung Vĩ sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên giận tím mặt: "Làm càn... thằng nhãi Bùi Khâm này!"
Dung Vĩ thật sự tức giận.
Dung Chiêu tức giận không có biện pháp đối phó Bùi Khâm trước mặt, mà Dung Vĩ tức giận vì Bùi Khâm động tay động chân, không quan tâm ông bình thường mắng Dung Chiêu như thế nào, đây là con gái của ông a.
Dung Vĩ ném chén trà, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung!"
Nhưng Dung Chiêu giữ chặt ông, lắc đầu: "Phụ thân, bình tĩnh một chút."
Dung Vĩ ánh mắt lạnh băng: "Dung Vĩ ta khiêm tốn nhiều năm như vậy, triều năm đó hơn phân nửa có liên quan đến Dung gia ta, ta muốn nhìn xem, ta có phải không bảo vệ được con gái nhà ta hay không!"
Ông hất tay Dung Chiêu ra, tiếp tục đi về phía trước: "Địa vị của Dung gia ta dùng m.á.u và tính mạng đổi lấy, Dung Vĩ ta ẩn nhẫn mười bảy năm, cũng không phải vì để cho người ta khi dễ con."
Ông thật sự muốn tiến cung, chân cũng bước ra cửa.
Dung Chiêu không nhúc nhích, chỉ thở dài: "Chính bởi vì Dung gia lấy tính mạng cả nhà mới đổi được vinh quang, cho nên phụ thân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, con tin tưởng phụ thân có thể làm chủ cho con, thế nhưng đây không phải là hành động sáng suốt, phụ thân bớt giận nghe con nói xong."
Dung Vĩ dừng bước, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt là tức giận không thể đè nén.
Giọng nói Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh: "Phụ thân đương nhiên có thể tìm được Hoàng thượng nhờ ngài làm chủ, nhưng việc làm tổn hại thanh danh hoàng tử này, Hoàng thượng đương nhiên muốn che giấu, phụ thân có thể làm lớn chuyện để Hoàng thượng trừng phạt Ngũ hoàng tử."
"Nhưng hôm nay cục diện phức tạp, chúng ta vừa động, liền cho hai vị hoàng tử khác cơ hội hung hăng ra tay với Ngũ hoàng tử. Đến lúc đó Ngũ hoàng tử bị tổn thương bao nhiêu, An Khánh Vương phủ chúng ta sẽ gánh vác bấy nhiêu phẫn nộ của Hoàng thượng."