Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:33:11
Lượt xem: 13
"Dung thế tử, nếu ngươi muốn làm vụ làm ăn này thì mang ta theo với."
"Đúng, ta có thể ra chút tiền, cũng có thể ra chút sức, nhất định phải mang theo ta."
"Việc làm ăn này nhất định phải chia cho ta chút cổ phần, Dung thế tử, hai nhà chúng ta là thế giao đó."
"Dung thế tử, ta hâm mộ ngươi đã lâu, muốn cùng ngươi vì triều Đại Nhạn làm chút chuyện, lần này là cơ hội tốt nhất, ngươi nhất định phải mang theo ta!"...
Ngay cả Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn thần sắc cũng đều có biến hóa.
Động tâm không?
Đương nhiên, kế hoạch như vậy ai không động tâm.
Ngay từ đầu chỉ nói cho bọn họ biết kế hoạch kết hợp mua sắm và giao thức ăn đã làm cho bọn họ động tâm rồi, càng đừng nói hiện tại lại bổ sung khái niệm "chuyển phát nhanh" này.
Không chỉ là danh tiếng có sức ảnh hưởng to lớn, mà còn bao gồm lợi nhuận khổng lồ có thể mặc cho bọn họ khai thác.
Danh lợi song thu, ai có thể cự tuyệt?
Hiện giờ những quan nhị đại này còn chưa làm quan, chính là thời điểm nhàn rỗi muốn chứng minh bản thân, so với đi leo núi làm thơ, bản thiết kế mà Dung Chiêu vẽ ra càng thêm hấp dẫn bọn họ.
Đó là một kế hoạch có mục tiêu và định hướng.
Ai không muốn thấy mình làm ra một phen sự nghiệp lớn có thể thay đổi triều Đại Nhạn?
Cơ hội đã bày ra trước mặt, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tay!
Bùi Thừa Quyết nghiêng người về phía trước, bưng chén trà tới gần Dung Chiêu, hạ giọng: "Ta và Dung đệ nhất kiến như cố, chuyện làm ăn này còn có rất nhiều chỉ tiết cần thương thảo, bằng không đến phủ ta nói tỉ mỉ? Phụ thân ta hôm nay còn nhắc đến thế tử."
Thanh âm của hắn rất ôn nhu, trong đôi mắt hoa đào dường như tràn ngập bóng hình Dung Chiêu, rất dễ làm người ta có cảm giác bị nhìn trúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-147.html.]
Nhưng Dung Chiêu còn chưa lên tiếng, Bùi Quan Sơn đã hừ lạnh một tiếng' "Thế nào thế tử đây là muốn hả chúng ta nên một mình làm ăn?"
Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu, không biết là xuất phát từ ý gì, đột nhiên nói một câu: "Ta và ngươi đều là thế tử, ta đây cũng cho ngươi một lời khuyên, người bên cạnh ngươi là tên nhẫn tâm bán người ta xong còn bắt người ta đếm tiền cho hắn."
Khi Dung Chiêu không còn là "kẻ thù chung" của bọn họ, hai người lại bắt đầu cấu xé lẫn nhau.
Ánh mắt Bùi Thừa Quyết lạnh lẽo, khóe miệng cũng hạ xuống, thân thể chậm rãi quay về chỗ cũ, thanh âm hiếm khi lãnh đạm: "Vậy ngươi là người tốt sao? Bùi thế tử không nên nói lung tung."
Hai người lạnh như băng nhìn nhau.
Bùi Thừa Quyết dời tầm mắt trước, hắn nhìn Dung Chiêu, xuôi tay: "Dung đệ, đệ cũng thấy đó, Bùi thế tử hầu như không thể hợp tác với ta."
Bùi Quan Sơn cười lạnh một tiếng, sau đó cũng nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, ta và Bùi Thừa Quyết xác thực không hề tín nhiệm lẫn nhau, kế hoạch làm ăn này của người muốn làm cùng ai?"
Đây là đem vấn đề ném cho Dung Chiêu.
Hai người bọn họ không có cách nào chung sống hòa bình, nhưng cũng không muốn buông tay vụ làm ăn này, liền để cho Dung Chiêu lựa chọn.
Hai người đều nhìn về phía Dung Chiêu.
Thần sắc vô cùng bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể phát hiện, tay của bọn họ đều vô thức nắm chặt, rõ ràng là khẩn trương.
Dung Chiêu: "..."
Đây cũng không phải là chọn đối tượng, còn chỉ có thể hai chọn một?
Đây là kéo đầu tư, đương nhiên là nhà đầu tư càng nhiều càng tốt, hơn nữa hai người này không hợp, cũng không sợ bọn họ cùng nhau dắt tay cuốn đi việc làm ăn của cô.
Dung Chiêu lại không ngốc, làm sao có thể thực sự làm chuyện đắc tội với người khác?
Vì vậy cô cười khổ: "Ta thật sự kính nể Bùi huynh, cũng cùng Thừa Quyết huynh nhất kiến như cố, làm sao có thể chọn lựa một trong hai người được chứ? Nếu một trong hai huynh không muốn hợp tác, vậy thì có thể rút khỏi kế hoạch, nếu cả hai người cùng rút, vậy ta chỉ đành hợp tác cùng các vị công tử khác..."