Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 714
Cập nhật lúc: 2025-09-30 17:22:59
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bối Mã cũng gật đầu: "Bàn Tử đúng, hãy lắng cẩn thận, chuyện thì hét lên là ."
Bạch Thu Diệp chỉ cảm thấy suy nghĩ của hai quá lạc quan, hiện thực thể phũ phàng.
Nhóm chia ba tổ: Bạch Thu Diệp và Vương Cốc, Mạc Kiệt và Đông Phương Đàn, Bối Mã và gã béo.
Bọn họ chia ngôi làng thành ba khu vực, mỗi tổ phụ trách một phần.
Bạch Thu Diệp và Vương Cốc là những ít cần quần áo nhất, ngoài việc tìm đồ giữ ấm, bọn họ còn đảm nhận nhiệm vụ thu thập thông tin để thành công việc.
Bạch Thu Diệp và Vương Cốc tiếp tục gõ cửa vài nhà khác, vẫn ai trả lời.
Dân làng ở đây quả đúng như lời Cẩu Đản , chấp nhận lạ, càng thể mở cửa cho bọn họ ban đêm.
lúc , Vương Cốc chỉ tay về hướng khác : "Bên hình như một cái chuồng ngựa."
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Nuôi ngựa giữa trời tuyết? Không hợp lý ."
Vương Cốc : "Cứ qua xem ."
Nói xong, liền bước về phía đó.
Bạch Thu Diệp theo nhắc nhở: "Anh đừng chạy lung tung."
Khi bước "chuồng ngựa" mà Vương Cốc nhắc tới, bọn họ phát hiện bên trong thực sự vài con vật nhưng ngựa mà là một đàn dê.
Những con dê đang ngủ say, một con tiếng động liền ngẩng đầu lên, miệng kêu be be.
Ánh mắt Bạch Thu Diệp dừng đàn dê: "Đây là dê hoang , dân làng bắt về nuôi?"
Nếu là dê nhà thì lo chuyện thức ăn, chỉ cần thả xuống chân núi để chúng tự gặm cỏ.
Bạch Thu Diệp thấy Vương Cốc đẩy cửa chuồng dê.
Cô hỏi: "Anh gì ?"
Vương Cốc khẩy: "Dân làng chịu mở cửa, nhưng nếu dê của bọn họ chạy mất thì thế nào cũng bắt chứ?"
Bạch Thu Diệp bật : "Anh đúng là gian xảo."
Mộng Vân Thường
Con dê tỉnh giấc dường như đồng tình với nhận xét , đôi mắt đầy cảnh giác chằm chằm Vương Cốc đang tiến gần.
Khi Vương Cốc tới gần, con dê cảm nhận nguy hiểm, bất ngờ lao đầu về phía .
Vương Cốc quấn chăn như con , né sang bên tránh đòn.
Con dê hoảng sợ, nhân cơ hội phóng thẳng khỏi chuồng.
Tiếng động ồn ào đ.á.n.h thức cả đàn dê đang ngủ, tiếng kêu be be vang khắp ngôi làng vốn tĩnh lặng.
Đàn dê coi Vương Cốc là kẻ thù, cúi đầu dùng sừng nhọn lao tới.
Vương Cốc vứt tấm chăn, nhanh chóng trèo lên mái che tuyết bằng cột gỗ bên hông chuồng.
Không tìm thấy đối thủ, đàn dê bối rối kêu một hồi đột nhiên chú ý tới Bạch Thu Diệp gần đó.
Hàng chục đôi mắt nhỏ nhen bỗng bừng lên ngọn lửa giận dữ, cả đàn dồn về phía cô.
Giữa tiếng dê kêu, Bạch Thu Diệp thấy tiếng khẽ từ mái nhà.
Cô quát lên: "Vương Cốc! Anh cố tình đấy hả?"
Vương Cốc quỳ một chân mái che, : "Cô lên đây ngay ?"
Bạch Thu Diệp né con dê lao tới, vội chạy đến cây cột mà Vương Cốc trèo.
Cô bật lên nhanh như cắt khi m.ô.n.g húc, trong lòng chỉ bóp cổ Vương Cốc.
Tiếng động ầm ĩ cuối cùng cũng khiến ngôi nhà gần chuồng dê mở cửa.
Một cặp vợ chồng chạy , mỗi túm lấy m.ô.n.g vài con dê lôi trở chuồng.
"Đứa nào dám thả dê của nhà bà hả?"
"Chết tiệt!"
Dù thành thạo việc bắt dê, nhưng đàn dê chạy tán loạn khắp núi, bọn họ chỉ lùa ba bốn con, còn biến mất giữa biển tuyết trắng xóa.
Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên, một tay chống hông, tay chỉ thẳng Bạch Thu Diệp và Vương Cốc đang mái lều tuyết.
"Hai mau xuống đây ngay!!"
Bạch Thu Diệp đẩy Vương Cốc một cái: "Gọi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/714.html.]
Vương Cốc lắc đầu: "Bà là cả hai chúng ."
Bạch Thu Diệp nghiến răng ken két: "Anh mới là thủ phạm chính, đừng hòng kéo ."
Vương Cốc liếc cô, bật dậy nhảy xuống khỏi mái lều.
Người phụ nữ quát: "Mau đền cừu của cho !"
Vương Cốc hỏi : "Bao nhiêu tiền?"
"100. 000!" Người phụ nữ trợn mắt.
Vương Cốc gật đầu: "Được, đợi ông chủ công ty đến sẽ trả."
Nghe , chồng phụ nữ lập tức nổi giận đùng đùng: "Đừng tưởng đang giở trò gì! Anh định câu giờ để chuồn ?"
Vương Cốc thản nhiên: " hiện tại 100. 000 trong ."
Người đàn ông gằn giọng: "Không tiền thì ở đây con tin, đợi ông chủ đến chuộc!"
Vương Cốc đồng ý ngay chút do dự: "Ừ."
Thái độ dễ dãi quá mức của khiến hai vợ chồng ngơ ngác.
Bọn họ rõ ràng đang bắt giữ con tin, giọng điệu của vẻ háo hức thế?
Hai vợ chồng do dự , nên cho Vương Cốc nhà .
lúc đó, Vương Cốc đột nhiên chỉ tay lên mái lều: "Trên đó còn một đồng bọn nữa, cũng gom luôn ."
Bạch Thu Diệp: "..."
Cô gì sai cả.
Nghe đến từ "đồng bọn", hai vợ chồng sôi máu, xông đến chân lều tuyết hò hét bắt Bạch Thu Diệp xuống.
Bạch Thu Diệp liếc Vương Cốc, nở nụ gượng gạo cũng nhảy xuống.
Vừa thấy cô xuống đất, hai vợ chồng lập tức chia nhiệm vụ rõ ràng, tách hai và ép nhà.
Ngay lúc , bốn gõ cửa các hướng khác cũng chạy tới.
Từ xa, bọn họ thấy Bạch Thu Diệp và Vương Cốc hai NPC áp giải như tội phạm trong nhà.
Đông Phương Đàn nhíu mày: "Hai bọn họ ? Lộ ?"
"Tờ quảng cáo tuyển dụng vẫn còn Nam Cung Ngạo, thể để cô c.h.ế.t trong đó." Gã béo nóng nảy: "Hai NPC thôi, bốn chúng xông cứu bọn họ ngay !"
Mạc Kiệt giơ tay ngăn : "Đừng vội."
Gã béo sốt ruột: "Tấn công bất ngờ mới lợi, để lâu bọn họ sẽ phòng kỹ hơn!"
Mạc Kiệt lắc đầu: "Anh thấy hai đó giống loại dễ bắt ?"
Gã béo ngập ngừng: "Không giống..."
"Chúng gõ cửa bao lâu mà ai mở ?" Mạc Kiệt phân tích: "Vậy mà bọn họ dẫn nhà ngay, rõ ràng là cố ý."
Bối Mã gật đầu tán thành: "Mạc Kiệt đúng, chúng xông chỉ phá hỏng kế hoạch của bọn họ."
Mạc Kiệt đề xuất: "Cứ chờ thêm một lúc, nếu lâu quá thấy bọn họ , lúc đó hãy tính."
Đông Phương Đàn : "Nếu bọn họ c.h.ế.t , chúng cũng còn tâm trí giữ mối quan hệ với đám dân làng nữa. Phải lấy quần áo, thì trong phó bản chúng sẽ khó khăn vô cùng."
Vừa bọn họ cũng gần như gõ cửa khắp cả làng, nhưng chẳng ai chịu mở cửa cả. Dù gõ thêm nữa kết quả cũng y chang.
Ở ngoài lâu quá, bọn họ bắt đầu cảm thấy tay chân còn là của nữa, mạch m.á.u lưu thông chậm hẳn .
Nếu tìm chỗ ấm áp hoặc mặc thêm quần áo dày giữ nhiệt, thể bọn họ sẽ hạ nhiệt.
Bốn bàn bạc một lúc, quyết định trở xe ôm lò sưởi để hồi phục chút sức lực mới tính bước tiếp.
Trong nhà, Bạch Thu Diệp và Vương Cốc hai vợ chồng ấn hai cái ghế.
"Anh giữ chặt bọn chúng, em lấy dây!"
"Em nhanh lên nhé."
Bạch Thu Diệp dựa lưng Vương Cốc, cảm nhận đối phương hề kháng cự, mặc kệ đàn ông đè vai .
Cô đoán ý đồ của , trong lòng mắng thầm một tràng.
Bản cô định dùng cách cực đoan như để phá vòng vây.
Hoặc thể , cô cho rằng đến lúc dùng thủ đoạn .