Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 691
Cập nhật lúc: 2025-09-21 17:01:33
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Gia Mộc ngập ngừng : "Biểu hiện của cô lúc cũng là dấu hiệu của stress đấy. Đây là biến áp lực thành ham ăn uống, cần chú ý đấy."
Bạch Thu Diệp ừ hai tiếng, tiếp tục quét sạch đống thịt nướng trong bát.
Lúc đến giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng từ đỉnh đầu xuống.
hôm nay nắng gắt, như lọc qua lớp dịu dàng đặc trưng của mùa thu, chỉ ấm áp bao trùm cả đỉnh núi.
Sau bữa ăn, bọn họ dọn dẹp đơn giản dài trong lều.
Từ Không Nhụy đăm đăm về phía ngọn núi xa xa, hồi lâu mới phá vỡ bầu khí im lặng: "Lâu lắm mới buông thả như ..."
Giọng Chu Gia Mộc vang lên từ chiếc lều bên cạnh: "Đây buông thả, mà là điều dưỡng tâm sinh."
Bạch Thu Diệp nhắm mắt đặt hai tay lên bụng, cảm nhận ấm lan tỏa khắp khi ánh nắng chiếu xuống.
Dù những ấm chỉ lưu da cô trong chốc lát biến mất, khiến cô trở nên lạnh lẽo, nhưng sự ấm áp lúc cũng đủ để cô cảm thấy chuyến cắm trại uổng phí.
Ngày mai, cô sẽ bước "Niết Bàn", cảm nhận cái lạnh Không Độ.
giờ đây, cô đang ở đây, tắm trong ánh nắng.
Bạch Thu Diệp bỗng cảm thấy một sự chia cắt kỳ lạ.
hơn cả sự chia cắt, điều khiến cô bất an chính là bản phó bản .
Trong thời gian cô chạy phó bản để kiếm vé sinh tồn, một cô liên lạc với đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương nhớ nhiều thứ hơn và cho cô vị trí chính xác của nơi cô cần đến trong phó bản "Niết Bàn".
Đạo diễn Vương đó là một bệ cao, bệ khắc nhiều hình chim phượng hoàng.
Phượng hoàng tái sinh, là từ cái c.h.ế.t mà sống .
Phải trải qua ngọn lửa thể thiêu rụi thứ, trong lửa mà tìm sự tái sinh.
"Nếu sống , tiên c.h.ế.t ?"
"Tiếc là ngay cả đạo diễn Vương cũng quá trình cụ thể."
"Trạng thái hiện tại của là cái chết, nhưng liệu khi tái sinh, trải qua một cái c.h.ế.t triệt để ?"
Câu hỏi xoáy sâu trong lòng Bạch Thu Diệp.
Cuối cùng biến thành một câu duy nhất -
Cô dám ?
Rủi ro của việc sống quá lớn, dường như việc tiếp tục tồn tại thế giới với phận hoạt tử nhân cũng là thể.
cô cam lòng ?
Lẽ nào cứ sống như một con chuột chui rúc đất, chỉ thể tồn tại một cách lén lút ?
Và luôn lo sợ rằng một thời điểm nào đó, cô sẽ mất lý trí, trở thành một dị chủng chỉ ăn thịt và tấn công khác?
Câu trả lời của Bạch Thu Diệp là .
Cô vật lộn trong phó bản tân thủ suốt 13 năm, để sống như thế .
Dù cô từng nảy sinh ý nghĩ vĩ đại như tự giải quyết Chủ Thần, chấm dứt App, nhưng ít nhất cô mong bản thể sống .
Trở thành một hoạt tử nhân, thể tính phạm trù sống .
"Niết Bàn" cô nhất định sẽ đến.
Cắm trại vốn là một cách giải trí nhàn nhã, hoạt động gì đặc biệt, chỉ là vài tụ tập trò chuyện, ăn uống, hoặc nghỉ trong lều.
Bạch Thu Diệp trân trọng từng giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi, tranh thủ nghỉ cả buổi chiều, giờ xế chiều.
Bọn họ thấy mặt trời đang dần lặn những đám mây, biển mây mặt nhuộm màu cam đỏ.
Trong ánh sáng cam rực rỡ, Bạch Thu Diệp bỗng thấy tiếng nhạc vang lên từ chiếc lều bên cạnh.
Có đang bàn gỗ bên ngoài chơi guitar.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/691.html.]
Tiếng đàn chút khàn khàn, dây đàn dường như oxy hóa, hoặc do bảo dưỡng nên gỉ sét.
điều đó ngăn đó tiếp tục chơi, cũng ngăn những xung quanh say sưa thưởng thức.
Âm nhạc thực sự thể ảnh hưởng đến cảm xúc, cũng thể truyền tải tâm trạng của chơi.
Bạch Thu Diệp cảm thấy tiếng đàn của đó thật mâu thuẫn, cô thấy trong đó nỗi buồn man mác lẫn niềm vui.
"Trước đây cũng từng học, nhưng chỉ luyện hai tháng, tay đau quá nên tiếp tục nữa." Từ Không Nhụy thì thầm: "Giá mà kiên trì thêm chút, giờ thì thật sự còn cơ hội nữa."
Bạch Thu Diệp trong lều, liếc Từ Không Nhụy.
Bạch Thu Diệp bỗng nhiên : "Con nữ quỷ đó, thu hồi ."
Mộng Vân Thường
Từ Không Nhụy giật đầu , cả buổi thốt nên lời.
Mãi một lúc cô mới lên tiếng: "Sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện , cứ như là——"
Cứ như một lời trăn trối khi c.h.ế.t .
Từ Không Nhụy câu đó.
Bạch Thu Diệp : " chỉ đột nhiên nhớ đến chuyện nên báo cho cô thôi."
Từ Không Nhụy: "... Nếu báo cho , lẽ cô ngay từ lúc thu hồi nó chứ?"
Bạch Thu Diệp thản nhiên: "Xin nhé, lúc đó quên mất."
Từ Không Nhụy: "..."
Ai mà tin !!!
"Cô thu hồi nó từ khi nào ?" Từ Không Nhụy hỏi: " để ý thấy."
Thực trong suốt tháng qua, dù Hương Nữ Lâm Oánh luôn bám theo cô , nhưng từ khi cùng Bạch Thu Diệp phó bản, nữ quỷ chỉ thỉnh thoảng mới hiện hình.
Hơn nữa mấy , Hương Nữ còn tay giúp đỡ cô .
Cứ như một lời nguyền oán chú mang hiệu ứng tích cực, khi ở cạnh Bạch Thu Diệp, thể áp chế lời nguyền, Hương Nữ chỉ mang lợi ích chứ gây hại.
Cũng vì lý do , cô dần còn quan tâm Bạch Thu Diệp sẽ thu hồi Hương Nữ lúc nào.
Cô sốt ruột, Bạch Thu Diệp cũng chẳng nhắc đến, việc cứ thế bỏ xó.
Cho nên khi đột ngột Bạch Thu Diệp đề cập, Từ Không Nhụy vô cùng kinh ngạc.
Bạch Thu Diệp : "Lần chúng phó bản đó."
"Hóa lúc đó cô chủ động rủ cùng phó bản là để thu hồi nó." Từ Không Nhụy chợt hiểu: "Lúc đó thấy gì đó kỳ lạ ."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Xem cô vẻ tiếc nuối, chẳng lẽ cô nỡ xa nó?"
"Đương nhiên là ." Từ Không Nhụy lắc đầu: "Dù nó thể giúp trong phó bản, nhưng điều kiện tiên quyết là cô cũng ở đó. Cấp độ của cô cao như , chắc chắn sẽ những phó bản cao cấp, thể lúc nào cũng theo cô ."
Bạch Thu Diệp gật đầu: "Nếu cô vấn đề gì thì ."
Từ Không Nhụy bỗng hỏi: "Cô lo tiết lộ bí mật của cô nữa ?"
Bạch Thu Diệp mỉm : "Cô liên hệ với Dị Tra Cục, nên chuyện cần lo lắng nữa."
Từ Không Nhụy trầm giọng: "Bọn họ gia nhập, là để giám sát dễ dàng hơn ?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Bọn họ cần dùng cách vẫn thể giám sát cô, cô gia nhập chắc là thành thật đấy."
Từ Không Nhụy thở dài: " bao giờ nghĩ đến chuyện cứu thế giới cả."
Bạch Thu Diệp khẽ : " cũng ."
Khi thốt câu , cô chợt một cảm giác kỳ lạ.
Cuộc đối thoại , dường như từng xảy .
Và là xảy giữa cô và một khác.
Bạch Thu Diệp thể khẳng định, hôm nay cô từng bàn luận chủ đề với ai, nhưng cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt.