Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 380

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:12:21
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Do Tào Kỳ Thủy đã chết, nghi lễ vẫn cần có người thay thế. Vì vậy, ánh mắt của dân làng lại bắt đầu đảo qua đám người chơi, tìm kiếm ứng cử viên tiếp theo.

Ánh mắt họ cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Ung Giản.

Mộng Vân Thường

Một người dân tiến tới, mỉm cười:

"Chàng trai, bát tự của cậu rất cứng, hợp lắm đấy."

Vương Ung Giản thở dài:

"Ý anh là tôi tránh được thầy tu, nhưng tránh không nổi cái chùa này đúng không?"

Vừa mới nhẹ nhõm vì thoát kiếp xui, giờ anh lại bị gọi tên tiếp. Tào Kỳ Thủy còn chưa đưa đi, công việc bán thời gian đã lần nữa rơi xuống đầu anh.

Vương Ung Giản nhìn vào thiết bị đầu cuối của mình, mặt mũi xám xịt như vừa mất sổ gạo, tuyệt vọng đến mức khóc cũng không ra nước mắt.

Ngay lúc ấy, Tư Đồ Liêu bất ngờ lên tiếng:

“Hay là để tôi thay cậu làm nhé?”

Vương Ung Giản quay sang nhìn anh, ánh mắt cảm động như gặp được người thân sau bao ngày xa cách.

Thế nhưng, người dân làng lập tức phản đối:

“Không được đâu, không được! Bát tự của cậu nhẹ quá, dễ bị ma quỷ dụ dỗ!”

Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh, không kìm được thở dài trong lòng. Cô thật sự muốn khuyên dân làng này nên kiểm tra lại "hệ thống nhận diện" của họ cho chuẩn trước khi nói mấy câu kiểu này.

Vương Ung Giản biết không thể thoát, đành chấp nhận số phận. Anh quay sang Tư Đồ Liêu, cười gượng:

“Cảm ơn anh, anh Đồ. Không sao đâu, tôi chịu được.”

Tuy nói là vậy, nhưng từ biểu cảm cho tới giọng nói của anh ta lại hoàn toàn không khớp với lời nói chút nào. Gương mặt thì như người sắp vào pháp trường, giọng nói lại cố gắng tỏ ra "tôi ổn".

Một người dân làng tốt bụng lên tiếng an ủi:

“Cậu đừng lo, phần việc của cậu cũng không nặng lắm đâu. Một lát nữa chỉ cần đẩy cái xe kia là được.”

Vương Ung Giản nhìn theo hướng tay chỉ, thấy bên cạnh cổng làng có hai chiếc xe đẩy gỗ.

Thùng xe hình hộp chữ nhật, kích cỡ đủ để một người nằm vừa nếu co chân lại. Trên nắp xe có dán vài mảnh giấy vàng, bốn mặt dán kín các lá Phù Áp Sát. Mỗi xe có bốn tay cầm — hai người kéo phía trước, hai người đẩy phía sau.

Lúc này, người đang điều khiển con rối lên tiếng:

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Mời đưa bánh chưng lên kiệu.”

Vài người đàn ông lập tức tiến đến bên cái lều vừa dùng, bắt đầu tháo dỡ phần khung, rồi từng món từng món được mang đặt vào thùng xe đẩy.

Không bao lâu sau, chiếc lều đã bị tháo sạch, chỉ còn lại hai t.h.i t.h.ể nằm bất động trên tấm ván. Thời gian từ sáng đến giờ đã trôi qua hơn mười tiếng, t.h.i t.h.ể bắt đầu cứng đờ, khớp xương không còn mềm dẻo, chân tay không thể uốn cong được nữa.

Người chơi lặng lẽ quan sát khi người dân nâng xác đặt lên chiếc kiệu gỗ. Cấu tạo kiệu vô cùng đơn giản, nếu là người sống ngồi lên, chắc chắn sẽ khó chịu vô cùng. Nhưng với người c.h.ế.t thì không ai lên tiếng than phiền, không còn ai cảm nhận được.

Thi thể bị ép gập chân tay, đầu nghiêng sang một bên, nằm bất động trên kiệu gỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/380.html.]

Người điều khiển rối cất giọng:

“Rối đi đầu, kiệu ở giữa, xe đẩy đi sau. Mọi người khác theo sau, vừa đi vừa rắc gạo muối.”

Nghe vậy, mọi người bắt đầu xếp đội hình. Vương Ung Giản được phân công đẩy xe phía sau, còn phần khiêng kiệu thì do chính dân làng Sơn Lĩnh đảm nhiệm.

Bạch Thu Diệp chú ý thấy những người dân không có nhiệm vụ gì liền đi đến bên bàn thờ, múc từ trong hũ ra một nắm gạo lớn. Trong đống gạo đó có trộn cả muối — hạt muối to, khô lại như từng được phơi qua nước biển, có vài hạt đã kết thành cục.

Những người chơi cũng nhanh chóng học theo, mỗi người đều lấy vài nắm gạo muối, bỏ vào túi mang theo bên mình.

Khuất Ức Hàn nhíu mày, cầm nắm gạo lên xem xét rồi hỏi:

“Cái này dính dính, ra mồ hôi là nhớp nháp à nha. Dùng để làm gì vậy chứ?”

Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau:

“Đó là gạo muối, còn gọi là đạn muối — dùng để đánh quỷ đấy.”

Cả nhóm quay lại, thấy người vừa lên tiếng là Giáo sư Bao. Bên cạnh ông còn có hai sinh viên trẻ. Trên cổ họ đều đeo máy ảnh, tay cầm sổ tay và bút, đúng chuẩn kiểu người đi thực địa.

Bạch Thu Diệp hơi bất ngờ:

“Cả ngày nay không thấy giáo sư Bao đâu, tôi còn tưởng ông không đến cơ.”

Giáo sư Bao cười khẽ, đẩy kính lên sống mũi:

“Đây là dịp hiếm có, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được?”

Hai sinh viên đứng sau gật đầu liên tục, dáng vẻ rất hào hứng.

Lúc bấy giờ, một nhóm người dân bắt đầu chẻ tấm ván từng dùng để đặt t.h.i t.h.ể ra thành từng mảnh nhỏ, xếp gọn gàng vào trong xe đẩy.

Người điều khiển rối đi tới, cầm theo một sợi dây thừng dày.

Anh ta nâng con rối lên, đưa cả nó cùng dây thừng vào thùng xe rồi đậy nắp lại, phủ thêm lớp giấy vàng lên trên. Từ lúc anh ta cầm dây, anh không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Giáo sư Bao đứng bên cạnh giải thích:

“Người điều khiển rối lúc này đóng vai một vị thần, giúp dẫn đường và khiến ma quỷ dễ nghe lời. Sau khi nghi thức bắt đầu, anh ta không được phép nói chuyện nữa. Nếu lỡ mở miệng, dù là quỷ vãng lai hay ‘bánh chưng’ đang đưa đi cũng sẽ phát hiện ra anh ta không phải thần thật.”

Ông vừa nói vừa gật gù:

“Được tận mắt chứng kiến như vậy, đúng là không uổng công đến đây.”

Và rồi, trong tiếng chiêng trống vang vọng, đoàn người chính thức rời khỏi cổng làng, tiến về hướng nam...

Dọc theo con đường làng, tất cả cửa sổ của các ngôi nhà đều đóng kín. Trên khung cửa, người dân dán những lá bùa màu vàng – loại Phù Áp Sát chuyên dùng để trấn tà. Không khí dọc đường lạnh lẽo và u ám, từng đợt âm khí như đang lởn vởn.

Thi thể người bị treo cổ ngồi trên kiệu, lắc lư theo mỗi bước chân của người khiêng. Khuôn mặt tái nhợt của nó thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn cam vàng lập lòe, trông càng thêm rợn người. Từ lúc đoàn bắt đầu di chuyển, cái đầu của xác c.h.ế.t này cứ dần nghiêng xuống, cuối cùng gục hẳn sang một bên vai, trông vô cùng quái dị.

Phía sau chiếc kiệu là một chiếc xe đẩy, trên đó là t.h.i t.h.ể của Tào Kỳ Thủy. Do khi chết, Tào Kỳ Thủy va trúng xà ngang cổng làng – nơi được xem là linh vị của nghi lễ – nên theo phong tục địa phương, anh ta phải bị đốt chung như một vật phẩm cúng bánh chưng.

Chiếc xe đẩy vốn không thiết kế để chở thi thể, vì vậy khi đặt xác Tào Kỳ Thủy vào, hai chân anh ta bị co lại, nhô lên cao, hai tay vắt sang mép xe. Máu từ đầu ngón tay chảy xuống thành vệt, kéo dài trên đường làng, tạo thành những vết tích rợn người.

Loading...