Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 374
Cập nhật lúc: 2025-07-01 18:09:45
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người dân cười khan:
"Phong tục bên chúng tôi xưa nay vẫn vậy. Cứ làm theo hướng dẫn là được."
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp cảm thấy trong lời nói của người dân làng mang theo một luồng âm khí lạnh lẽo khó tả, như thể tất cả đều đã chuẩn bị tinh thần cho một điều gì đó... rất không lành.
Người dân dặn thêm:
"Khi làm xong việc, nhớ đến chỗ chúng tôi làm phép trước chín giờ tối. Nếu có sự cố gì khiến lễ phải lùi lại thì vẫn phải có mặt trước khi nghi lễ bắt đầu."
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:
"Vậy... hai cái bánh chưng thịt sẽ được đưa đi từ đâu?"
Một người dân làng nói:
"Sau khi xong phần tiếp nhận 'sát' ở cổng làng, mọi người sẽ di chuyển đến nhà Ngô Tú Mai."
Việc thu thập bùa chú, tiền giấy và vật phẩm tế lễ không chỉ do nhóm Bạch Thu Diệp đảm nhận. Ngoài họ ra, còn có ba người chơi khác được phân công hỗ trợ.
Ba người này từng góp sức dưới cổng làng vào buổi sáng, giờ đây cũng nhận nhiệm vụ riêng. Họ chia thành nhóm, mỗi nhóm phụ trách một khu vực trong làng.
Ba người chơi kia lo khu dân cư thưa thớt ở phía nam, còn nhóm bốn người của Bạch Thu Diệp thì nhận khu đông dân cư hơn ở phía bắc.
Bạch Thu Diệp nói với cả nhóm:
"Trước tiên tụi mình ghé qua cái nhà thờ Ngư Thần kia đã."
Tư Đồ Liêu gật đầu:
"Tôi cũng muốn xem thử."
Người đàn ông trong cặp đôi từng ghé qua căn nhà này trước đây chính là người đã bị treo cổ ở cổng làng. Sáng nay khi nghe tin đó, cả nhóm đã muốn tới xem tình hình, nhưng vì chuyện liên quan đến Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu nên mãi đến giờ họ mới có cơ hội.
Bốn người cùng nhau tiến về phía căn nhà kia. Đến nơi, Tư Đồ Liêu quan sát xung quanh rồi nói:
"Không cần ai nhắc mà cửa sổ đóng chặt hết rồi. Người trong nhà này có kinh nghiệm đấy."
Bạch Thu Diệp gật đầu:
"Dù sao cũng từng có người trong nhà tự sát treo cổ. Những nghi lễ như gửi bánh chưng thịt, chắc họ quen thuộc lắm rồi."
Tư Đồ Liêu gõ cửa. Bên trong vang lên giọng một người phụ nữ:
"Ai vậy?"
Tư Đồ Liêu giải thích mục đích – nói rằng họ đang chuẩn bị cho nghi lễ gửi bánh chưng thịt, không nhắc đến bất kỳ chi tiết nào khác.
Người phụ nữ đẩy cửa bước ra, vén tóc qua tai rồi nói:
"Nhà tôi không còn nhiều tiền giấy, chỉ còn ít nến với hương thôi."
Bà ấy mặc áo bông mỏng màu xanh, sạch sẽ, gọn gàng. Dù tóc đã lấm tấm bạc và phải dùng hai kẹp kim loại cố định phía sau tai, vẫn có thể thấy bà từng là một người phụ nữ có sắc.
Chỉ có điều, tinh thần bà ta trông khá tệ. Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, như đã mất ngủ nhiều đêm liền.
"Đợi chút, tôi đi lấy cho các cậu." – nói rồi bà quay người vào trong.
Mộng Vân Thường
Tư Đồ Liêu khẽ nhíu mày thì thầm:
"Kỳ lạ thật. Nhà này thờ Ngư Thần mà chẳng có chút mùi hương nào cả."
Vương Ung Giản đáp:
"Chắc do tượng Ngư Thần bị người của chúng ta làm vỡ. Không có tượng thì không thể thờ cúng."
Tư Đồ Liêu lắc đầu:
"Nếu tôi thật sự tin vào một vị thần, mà tượng bị phá, điều đầu tiên tôi làm sẽ là sửa lại tượng. Đằng này…"
Bạch Thu Diệp im lặng một lúc rồi nói:
"Cũng có thể người thực sự thờ Ngư Thần trong nhà này không phải là bà ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/374.html.]
Một lát sau, người phụ nữ quay lại với một bó nến và hương lớn trên tay. Bạch Thu Diệp đón lấy rồi hỏi:
"Dì ơi, hôm nay tụi cháu phải gửi hai cái bánh chưng thịt. Trong đó, có một người hôm qua từng đến nhà dì."
Sắc mặt người phụ nữ lập tức biến đổi:
"Ý cháu là gì? Muốn nói cái c.h.ế.t của cậu ta liên quan đến tôi sao?"
Bạch Thu Diệp bình tĩnh lắc đầu:
"Dì đừng hiểu nhầm. Cháu chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi, không có ý trách móc gì hết."
Người phụ nữ siết chặt mép áo, giọng hơi run:
"Tôi có căng thẳng gì đâu?!"
Bà ta rõ ràng không giỏi nói dối. Chỉ cần nhìn ánh mắt, nét mặt là có thể thấy bà đang lo lắng.
Bạch Thu Diệp nói tiếp:
"Cháu nghe nói sau khi từ nhà dì về, anh ta có dấu hiệu hơi kỳ lạ. Nên mới muốn hỏi thử."
Người phụ nữ gắt nhẹ:
"Dù cậu ta có c.h.ế.t hay không, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi! Mà có kỳ lạ thế nào cũng không dính dáng đến tôi!"
Bạch Thu Diệp không bỏ qua:
"Nhưng cháu còn nghe nói, bạn gái của anh ta làm đổ tượng thần ở nhà dì."
Lúc này, như thể nắm được cơ hội để đổ trách nhiệm, người phụ nữ vội đáp:
"Đúng! Chính cô ta làm đổ tượng Ngư Thần nên mới bị trừng phạt. Là thần phạt đó!"
Bạch Thu Diệp nghiêng đầu hỏi:
"Vậy sao người bị treo cổ ở cổng làng lại không phải là cô gái làm đổ tượng, mà là bạn trai cô ta?"
Người phụ nữ lúng túng:
"Làm sao tôi biết được! Có lẽ về sau người đàn ông đó đã xúc phạm Ngư Thần bằng lời lẽ lăng mạ gì đó."
Bạch Thu Diệp nhìn vào bó hương nến trong tay mình, giọng nhẹ nhưng đủ khiến người đối diện phải rùng mình:
"Nếu Ngư Thần thật sự tồn tại, biết dì vừa cho hết hương nến của Ngài đi… chắc Ngài còn tức giận hơn đấy."
Người phụ nữ như bị chọc trúng chỗ đau, tức giận đáp:
"Liên quan gì đến các người? Người thờ Ngư Thần là chồng tôi, không phải tôi. Tôi giữ hương lại thì có gì sai?"
Thấy bà ta chủ động nhắc đến chồng mình, Bạch Thu Diệp lập tức nắm bắt cơ hội, hỏi tiếp:
"Lúc ông Ngô Đông chết, sợi dây ông ấy dùng để treo cổ... lúc đó có còn ở nhà dì không?"
Người phụ nữ bất giác bật thốt:
"Sao các người lại biết..."
Nhận ra mình đã lỡ lời, bà ta vội vàng đưa tay che miệng, vẻ mặt hoảng hốt rõ ràng.
Thật ra, ban đầu Bạch Thu Diệp chỉ định thăm dò qua loa, không ngờ một câu hỏi đã đủ khiến người phụ nữ mất kiểm soát mà để lộ sơ hở. Rõ ràng chuyện liên quan đến sợi dây đó khiến bà ta vô cùng sợ hãi, chỉ cần nhắc đến là lập tức rối loạn.
Sau một lúc im lặng, bà ta gằn giọng nói:
"Cho là sợi dây đó vẫn còn ở đây thì sao? Có liên quan gì đến các người chứ?"
Vương Ung Giản xen vào:
"Chúng tôi nghe người dân nói, khi làm lễ gửi bánh chưng, nhất định phải kèm theo vật dụng cá nhân của người chết."
"Quan trọng nhất chắc là sợi dây mà ông Ngô Đông dùng để tự tử. Ông ấy c.h.ế.t vì nó, sau khi chết, oán khí của ông ấy chắc chắn bám chặt vào đó."
Người phụ nữ vẫn cố chấp không thừa nhận:
"Thì sao? Tôi giữ lại là để tưởng niệm chồng tôi thôi, không được sao?"