Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 370
Cập nhật lúc: 2025-07-01 17:26:18
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuất Ức Hàn gần như không thể tin nổi:
"Làm sao bà ấy lại c.h.ế.t nữa chứ!"
Bạch Thu Diệp nhìn t.h.i t.h.ể lơ lửng trước mặt, bình thản nói:
"Xem ra lần này chúng ta phải gửi thêm hai cái bánh chưng rồi."
Khuất Ức Hàn nhăn mặt:
"... Em vẫn không hiểu nổi, bà ấy vẫn bình thường mà, sao tự nhiên lại chết?"
Bạch Thu Diệp đáp:
"Có thể bà ấy bị bịt miệng."
Khuất Ức Hàn nhìn cô, nghi ngờ:
"Chị nói là bị Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu bịt miệng hả?"
Cái c.h.ế.t bất ngờ của Ngô Tú Mai khiến cô ta càng nghi ngờ thêm – từ mức năm mươi phần trăm đã tăng vọt lên tận tám mươi phần trăm.
Cô ta bối rối hỏi:
"Giờ tụi mình phải làm gì đây chị?"
"Đầu tiên chị muốn kiểm tra căn phòng kia. Sau đó sẽ gọi dân làng tới."
Khuất Ức Hàn gật đầu đồng tình:
"Em cũng muốn biết trong căn phòng đó rốt cuộc có gì khiến bà ấy cảnh giác dữ vậy."
Hai người đi đến trước cánh cửa phòng mà trước đó Ngô Tú Mai luôn khóa kín. Bạch Thu Diệp thử đẩy cửa nhưng không mở được – đúng như họ đoán, cửa đã bị khóa từ bên trong.
Mộng Vân Thường
"Em suýt quên là bà ấy từng khóa phòng này. Chắc chìa khóa vẫn ở trên người bà ấy?" – Khuất Ức Hàn nói.
Cả hai lại quay lại chỗ thi thể. Khuất Ức Hàn bước tới, cẩn thận đưa tay vào túi áo của Ngô Tú Mai để tìm kiếm.
"Không có gì cả." – cô ta lắc đầu thất vọng – "Để em tìm kỹ lại thử xem."
Cô ta kiểm tra kỹ từng túi, thậm chí cả quanh thắt lưng cũng không bỏ sót chỗ nào – vẫn không thấy chìa khóa.
Đúng lúc đó, Bạch Thu Diệp bất ngờ lên tiếng, ánh mắt dừng lại nơi miệng của Ngô Tú Mai.
"Có cái gì đó màu đỏ thò ra từ miệng bà ấy."
Thứ đó không giống máu, trông giống như một sợi dây mảnh.
Khuất Ức Hàn liền nhìn theo hướng mắt của Bạch Thu Diệp. Vì đầu Ngô Tú Mai cúi xuống nên lúc nãy cô ta không để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy – trong miệng ngoài lưỡi bị trồi ra do nghẹt thở, còn có một sợi dây đỏ.
Khuất Ức Hàn kinh ngạc nói:
"Trước em từng thấy bà ấy dùng sợi dây này để buộc chìa khóa cửa đó."
Bạch Thu Diệp hơi rùng mình:
"Ý em là bà ta đã nuốt chìa khóa vào bụng trước khi c.h.ế.t sao?"
"Vậy... em có nên kéo ra không chị?" – Khuất Ức Hàn hỏi, có phần do dự.
Đầu dây chỉ thò ra khoảng hai phân ngoài môi, muốn kéo thì bắt buộc phải đưa tay chạm vào miệng xác chết. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh rồi đưa tay kẹp lấy sợi dây.
Khi đã nắm được nó, cô ta thở phào nhẹ nhõm, từ từ kéo dây ra.
Nhưng vừa kéo được một chút, nét mặt Khuất Ức Hàn lập tức thay đổi – trở nên cực kỳ kỳ lạ.
Bạch Thu Diệp cau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/370.html.]
"Không kéo ra được à?"
Khuất Ức Hàn lắc đầu rồi lại gật, ấp úng nói:
"Không phải... kéo được, nhưng đầu kia không giống chìa khóa... hình như nặng lắm."
Ngay khi cô ta nói xong, cổ họng của Ngô Tú Mai đột nhiên phồng lên. Sau đó, má cũng phồng lên theo. Miệng bà ta dường như đang chứa một thứ gì đó rất lớn.
Khuất Ức Hàn dùng lực kéo mạnh thêm lần nữa. Bất ngờ, từ cổ họng xác c.h.ế.t phát ra tiếng ọc ọc như nôn mửa. Nhưng âm thanh đó hoàn toàn không giống tiếng người còn sống.
Khuất Ức Hàn hét lên kinh hãi:
"Aaaaa!"
Cô ta vội ném sợi dây đang cầm xuống. Thứ được buộc ở đầu sợi dây rơi xuống nền nhà nghe "bịch" một tiếng nặng nề.
Còn tiếng nôn vừa rồi – cũng theo đó mà thay đổi vị trí.
Chỉ thấy một đầu sợi dây buộc thứ gì đó bị vứt xuống đất. Trên sợi dây ấy là một con cóc kỳ quái với vẻ ngoài khiến người ta rợn người.
Toàn thân con cóc ướt sũng, da thì phủ đầy vảy và mủ vàng nhầy nhụa. Không rõ chất lỏng đang rỉ ra từ cơ thể nó là do nó tự tiết ra, hay là dịch dạ dày của Ngô Tú Mai. Điều kỳ lạ là nó vẫn còn sống. Lúc Khuất Ức Hàn kéo nó ra, âm thanh như ai đó đang nôn mửa lại chính là tiếng nó phát ra.
Hóa ra sợi dây được buộc thẳng vào miệng con cóc. Nhìn qua cũng đoán được—chìa khóa nằm trong bụng nó.
Khuất Ức Hàn xanh mặt, chỉ đứng nhìn mà không dám chạm vào, giọng run rẩy:
"Chị... không lẽ mình phải m.ổ b.ụ.n.g con cóc này ra để lấy chìa khóa à?"
Bạch Thu Diệp bắt đầu thấy hối hận. Ban đầu chỉ vì không muốn làm phiền hàng xóm nên mới để Khuất Ức Hàn đi lấy chìa khóa. Không ngờ cô gái này chẳng sợ ma quỷ, chỉ sợ mấy con động vật lưỡng cư. Vụ này gây ra không ít tiếng động, không biết có ai trong xóm nghe thấy tiếng hét thất thanh của Khuất Ức Hàn không.
Biết vậy đập cửa cho rồi.
Bạch Thu Diệp tiến lại gần con cóc. Khuất Ức Hàn thì mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay áo cô, lắp bắp nói:
"Chị ơi, em sợ lắm."
Bạch Thu Diệp xoa đầu cô ta, trấn an:
"Không sao, để chị lo."
Con cóc vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thỉnh thoảng lè lưỡi, mắt không rời khỏi hai người họ.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn xung quanh, nhặt lên một chiếc ghế gỗ đặt gần đó. Dù bên ngoài bình tĩnh, trong lòng cô vẫn có chút căng thẳng. Nói thật, cô cũng chẳng ưa gì mấy sinh vật như thế này, nhất là khi con cóc này xấu đến mức khiến người ta khó chịu.
Ngay khi cô giơ ghế lên, con cóc bỗng dưng nhảy vọt. Nhưng thay vì nhảy đi chỗ khác, nó lại nhắm thẳng vào hai người mà lao tới.
Khuất Ức Hàn không kịp phản ứng, con cóc rơi thẳng lên đầu cô ta. Cô ta hét toáng lên, không dám dùng tay gỡ, chỉ biết điên cuồng lắc đầu để hất nó xuống.
Vừa lúc đó, con cóc rơi trở lại mặt đất, Bạch Thu Diệp lập tức giáng chiếc ghế xuống.
“Đoàng” một tiếng, chiếc ghế vỡ tan thành nhiều mảnh. Con cóc cũng bị đập thành một bãi thịt nhão, không còn nguyên hình dạng.
Khuất Ức Hàn ôm bụng, mặt nhăn nhó, không nhịn được mà nôn khan. Nhưng điều khiến cô ta sốc hơn lại là sàn nhà phía dưới.
Nơi chiếc ghế đập xuống, mặt sàn bê tông lạnh ngắt xuất hiện một vết nứt nhỏ. Nhà Ngô Tú Mai vốn không lát gạch, toàn bộ nền chỉ là xi măng đổ thẳng, vậy mà lại bị nứt?
Cô ta dụi mắt, nhìn kỹ lại. Không sai được—mặt đất thực sự bị nứt. Điều đáng nói là, thứ Bạch Thu Diệp cầm chỉ là một cái ghế gỗ bình thường.
Khuất Ức Hàn như nghẹn họng, thốt lên:
"Chị... chị vừa dùng bao nhiêu sức vậy trời..."
Bạch Thu Diệp vỗ vỗ ngực, đáp với vẻ nghiêm túc:
"Dù chỉ là con cóc cũng phải đánh hết mình."
"Vấn đề đâu phải vậy!" – Khuất Ức Hàn gào thầm trong lòng.