Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 365

Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:49:49
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Tú Mai lạnh lùng tiếp lời:

"Tôi sẽ không giúp. Mấy người có thể rời khỏi đây."

Bạch Thu Diệp không từ bỏ:

"Nhưng trước kia người trong làng giao bùa giấy cho dì, không phải vì tin rằng đến thời điểm then chốt, dì sẽ biết cách xử lý sao?"

Ngô Tú Mai bật cười, tiếng cười khan đầy châm biếm:

"Ai nói với cô vậy? Họ đưa bùa cho tôi, chỉ vì nếu giữ nó trong nhà họ thì bị coi là đại bất kính với thần linh."

Bạch Thu Diệp lập tức hiểu rõ điều bà muốn nói.

Người trong làng đều thờ Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu — một vị thần mà họ vừa tôn kính vừa sợ hãi.

Họ muốn được hưởng lợi từ quyền năng của vị thần đó, nhưng lại không dám đối mặt với nguy cơ thần linh giận dữ. Họ không dám đóng cửa miếu, càng không dám tự tay niêm phong gì cả, vì điều đó được xem là hành vi phản bội.

Thế nên, họ cần một người không tin vào vị thần đó để thay họ làm chuyện này.

Và dĩ nhiên, người tin vào Ngư Thần hay vị thần trên Hắc Nhi Sơn thì càng không được — bởi vì ba hệ tín ngưỡng trong làng đang âm thầm đối đầu.

Với vị thế trung lập, không tin gì cả, lại sống lặng lẽ trong làng, Ngô Tú Mai trở thành người hoàn hảo nhất để gánh trách nhiệm đó thay họ.

Bạch Thu Diệp mơ hồ cảm thấy, có thể chính vì Ngô Tú Mai cất giữ những thứ kia nên mới dần trở nên kỳ quái như vậy.

Ngay sau đó, Ngô Tú Mai lại bắt đầu quát tháo:

“Các người mau đi đi! Đừng có nói chuyện với tôi nữa!”

Dứt lời, bà ta vớ lấy cây chổi trong góc nhà, xông tới vừa la vừa quơ chổi đuổi họ như đuổi gà.

Mấy người Bạch Thu Diệp bị bà ta ép phải lùi ra khỏi nhà. Trước khi rời khỏi cổng, Vương Ung Giản còn bị bà quét một cái rõ mạnh vào mông.

Anh ta tức tối quay đầu lại kêu lên:

“Sao lúc nào bà ấy cũng đánh tôi vậy chứ?!”

Bạch Thu Diệp bình tĩnh phân tích:

“Có lẽ do anh ăn nhiều gạo nhà bà ấy quá.”

Khuất Ức Hàn thở dài:

“Giờ thì sao đây? Chúng ta chỉ lấy được có một tờ bùa. Trong khi cánh cửa kia em nhớ rõ là dán ít nhất ba mươi tờ.”

Vương Ung Giản nhăn mặt:

“Không lấy được thêm, chẳng lẽ phải tự vẽ?”

Tư Đồ Liêu suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Tôi có mang theo vài vật phẩm phòng thủ. Có thể dùng tạm để thay thế bùa giấy.”

Bạch Thu Diệp liếc nhìn Tư Đồ Liêu, trong đầu nghĩ thầm: nếu thật sự anh ta lấy ra những món đồ cấp cao kiểu như phòng thủ từ cấp 50 trở lên, có khi còn chưa mở cửa, Đại Âm Phi Thiên Thánh Mẫu đã tan xác.

Nhưng nếu làm vậy thì quá đột phá tuyến cốt truyện, có thể khiến nhánh nhiệm vụ chính bị gãy, không còn cách nào vào phó bản ngày thứ ba.

Bạch Thu Diệp nói thẳng:

“Có thể tự vẽ.”

Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía cô.

Bạch Thu Diệp cười cười:

“Các người quên tài nghệ của tôi rồi sao?”

Vương Ung Giản hào hứng gật đầu:

“Thiên tài họa sĩ nhí đó hả?”

Bạch Thu Diệp thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/365.html.]

“… Nói gì thì nói, chúng ta có thể tự vẽ. Tôi sẽ hướng dẫn mọi người.”

Cô không hy vọng người khác vẽ ra bùa giấy có hiệu lực thật sự, vì việc này không chỉ dựa vào đường nét đẹp mà còn cần nội lực và kinh nghiệm tích lũy.

Thậm chí với Tư Đồ Liêu, dù có năng lực mạnh đến đâu, nhưng nếu chưa từng tiếp xúc hoặc luyện tập cảm nhận khí vận trong bùa chú, vẽ ra cũng chỉ là giấy vẽ nguệch ngoạc.

Vì thế, cuối cùng phần lớn bùa có thể dùng vẫn phải do chính cô vẽ ra.

Cô cho ba người kia vẽ theo chủ yếu là để “qua mắt” khán giả trong phòng livestream — để họ không nghi ngờ toàn bộ nhiệm vụ đều đặt lên vai một mình cô.

Tư Đồ Liêu cũng không có ý kiến gì:

“Vậy trước mắt chúng ta dùng bùa giấy dán cửa, tôi sẽ để lại một vật phòng thủ chắn ở lối vào, cẩn thận vẫn hơn.”

Vương Ung Giản cười cười:

“Tôi không hiểu nổi mấy đường nét đó đâu, nếu cô dạy không được thì cũng đừng bực mình nhé.”

Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, nhóm bắt đầu tìm vật liệu cần thiết.

Bạch Thu Diệp lấy từ trong túi ra một gói bột màu đỏ:

“Tôi lấy được thứ này từ nhà Ngô Tú Mai. Ban đầu tính mang theo cả tiền giấy của bà ấy để làm nền vẽ bùa, nhưng mấy xấp đó to quá, sợ bị phát hiện nên không lấy ra.”

Nghe vậy, Vương Ung Giản nhớ ra:

“Hôm qua khi tách ra ở nhà họ Ngô, mấy người trong nhà đã dẫn tôi lên tầng hai, vào căn phòng cuối cùng. Họ cho tôi mặc đồ, rồi còn bảo tôi đốt ít tiền giấy nữa.”

Khuất Ức Hàn chen vào:

“Nhưng giờ nhà họ Ngô cháy sạch rồi, còn đâu mà kiếm tiền giấy nữa.”

Bạch Thu Diệp suy nghĩ một chút rồi nói:

“Đi tìm đại thẩm kia. Cô dâu mới cũng là do bà ấy chuẩn bị, tiền giấy phần lớn chắc cũng từ bà ta.”

Sau một hồi dò hỏi, họ tìm được nhà của đại thẩm — nằm ở phía bắc làng, điều kiện sống có phần thua nhà họ Ngô, chỉ là căn nhà hai tầng bình thường.

Mộng Vân Thường

Ở vùng nông thôn, nhà cửa hiếm khi khóa kín. Khi họ đến, cửa nhà đại thẩm đang mở toang.

Đại thẩm lúc ấy đang cho gà ăn trong sân, vừa thấy họ, sắc mặt lập tức thay đổi, cuống cuồng chạy vào nhà định đóng cửa.

Vương Ung Giản nhanh tay chặn lấy cánh cửa, cười như không có chuyện gì:

“Dì ơi, sáng nay còn gọi tụi con thân thiết lắm mà, giờ thấy tụi con đến lại lạnh lùng vậy sao?”

Bị anh ta chặn cửa, đại thẩm không cãi lại được, đành buông tay, vẻ mặt cảnh giác:

“Ai mà biết mấy người có phải đến đưa bài vị cho Ngô Nhược Nam không.”

Vương Ung Giản điềm nhiên đáp:

“Tôi đã tiễn Ngô Nhược Nam đi rồi. Khi cô ấy rời khỏi đây, đã không còn chút oán khí nào.”

Nghe vậy, đại thẩm thở phào một hơi, sắc mặt cũng dịu đi nhiều:

“Vậy hả... cậu đúng là người tốt.”

Sau đó bà dè dặt hỏi:

“Không còn chuyện gì nữa thì mấy người tới nhà tôi làm gì?”

Bạch Thu Diệp đi thẳng vào vấn đề:

“Bọn cháu muốn mượn ít tiền giấy.”

“Tiền giấy?” – Đại thẩm lập tức cảnh giác – “Mượn tiền giấy để làm gì?”

Bạch Thu Diệp bình tĩnh trả lời:

“Bọn cháu định đốt cho Ngô Nhược Nam, coi như lộ phí cho cô ấy trên đường sang bên kia.”

 

Loading...