Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 364

Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:47:13
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà đặt đồ ăn xuống bàn, không nói gì thêm rồi tự mình ngồi ăn.

Bà lấy một cái bánh cuốn, vừa ăn vừa húp cháo một cách thản nhiên.

Rất nhanh, một cái bánh cuốn đã hết sạch, cháo cá cũng vơi gần nửa bát.

Tiếng nuốt nước bọt của Vương Ung Giản vang lên rõ rệt.

Dù những người khác còn có nước uống, riêng anh ta từ tối qua đến giờ chưa được nuốt gì, đã vậy còn ói sạch bữa tiệc như sáp kia.

Dạ dày bốn người lúc này như đang nổi loạn.

Nghe tiếng “biểu tình” của chính mình, ai cũng muốn giơ tay đầu hàng.

Và Vương Ung Giản là người đầu tiên chịu thua.

Anh ta đưa tay chộp lấy một cái bánh bao, nhét vào miệng rồi cắn một phát đầy mãn nguyện.

Trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn như vừa chạm tới thiên đường, đôi mắt còn ánh lên chút nước.

So với cái gọi là “đồ ăn cúng người chết” hôm qua, thì món ăn dân dã hôm nay đúng là sơn hào hải vị.

Bạch Thu Diệp chưa ăn ngay, cô im lặng quan sát phản ứng của anh ta.

Thấy Vương Ung Giản vẫn tỉnh táo, không có gì bất thường, cô mới phần nào yên tâm.

Nhưng vẫn chưa đủ, cô nghiêng người, vỗ nhẹ tay anh ta rồi hỏi nhỏ:

“Anh có thấy chóng mặt không? Tay chân có yếu đi, hay đau ngực, đau bụng dữ dội không?”

Mộng Vân Thường

Vương Ung Giản đang ăn dở thì khựng lại, quay sang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

“Cô nói như vậy tôi thấy hơi sợ đó. Nếu tôi mà dính hết mấy triệu chứng kia, thì giờ chắc không còn ngồi đây mà đang được tiễn ra biển rồi.”

Nghe anh ta còn đùa được, lời nói rõ ràng, Bạch Thu Diệp mới nhẹ lòng hơn.

“Anh là người xui xẻo nhất nhóm, ngay cả anh cũng ăn vào mà không sao thì chắc ổn rồi.”

Vương Ung Giản muốn cãi, nhưng nghĩ lại thì... đúng là vậy, đành câm nín.

Sau khi ba người kia ăn xong mà không có ai có biểu hiện bất thường, cuối cùng Bạch Thu Diệp cũng bắt đầu ăn.

Đồ ăn tuy không cầu kỳ, nhưng mùi vị lại cực kỳ dễ chịu, ấm áp và quen thuộc.

So với mấy món vặt hôm trước chỉ toàn hạt dưa và đậu phộng, bữa ăn này như cứu rỗi cả tinh thần lẫn thể chất.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ trên bàn đã bị “quét sạch”.

Ngô Tú Mai nhìn họ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng:

“Ăn thấy ổn không?”

Bốn người liếc nhau nhìn đống bát đĩa trước mặt, ai cũng hơi xấu hổ vì ăn quá sạch.

Thấy họ không trả lời, Ngô Tú Mai gật đầu rồi hỏi tiếp:

“Các người đến tìm tôi có việc gì không?”

Bạch Thu Diệp đáp:

“Trên đường đến đây, chúng tôi có thấy một ngôi Miếu Cô Nương nằm gần đường lên núi.”

Nghe đến đây, sắc mặt của Ngô Tú Mai đột nhiên thay đổi:

“Ừ, miếu đó có thật. Có chuyện gì xảy ra ở đó sao?”

Bạch Thu Diệp mở lời:

"Trên cánh cửa miếu có dán rất nhiều bùa giấy. Dì có biết những thứ đó dùng để làm gì không?"

Ngô Tú Mai liếc nhìn cô rồi lạnh nhạt đáp:

"Mấy thứ đó chỉ để làm màu thôi, chẳng có tác dụng gì cả. Không cần tìm hiểu làm gì."

Khuất Ức Hàn nghiêng đầu, giả vờ nũng nịu:

"Dì ơi~ tụi con chỉ đang nghiên cứu phong tục thôi mà. Dì kể cho tụi con chút xíu đi, coi như cung cấp tư liệu ấy mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/364.html.]

Ánh mắt Ngô Tú Mai dịu đi đôi chút khi nhìn Khuất Ức Hàn, bà chậm rãi nói:

"Nghe nói loại bùa đó không phải để trừ tà thông thường hay bảo hộ gì đâu, mà chủ yếu dùng để trấn áp... Nhưng mà cũng chỉ là tôi nghe người khác đồn vậy thôi, chẳng biết thật giả thế nào."

Bà dừng lại, rồi đột ngột hỏi:

"Nhưng mà... ngôi miếu đó nằm xa đường lên núi như vậy, chẳng lẽ tụi con đã lên tận cửa miếu rồi?"

Khuất Ức Hàn gật đầu, mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.

Thấy bà có vẻ mềm lòng hơn với Khuất Ức Hàn, Bạch Thu Diệp liền nhẹ nhàng đá mũi chân cô dưới bàn. Khuất Ức Hàn lập tức hiểu ý.

Cô ta tiếp tục đẩy đưa:

"Dì ơi~ nhà dì còn giữ loại bùa giấy đó không? Cho tụi con xem thử một chút nha~"

Sắc mặt Ngô Tú Mai thay đổi ngay tức khắc. Bà nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

"Hỏi làm gì? Tụi con tò mò quá mức rồi đó."

Bị phản ứng bất ngờ làm cho khựng lại, Khuất Ức Hàn cố gắng chống chế:

"Không có gì đâu dì, tụi con chỉ muốn chụp lại làm minh họa cho tài liệu thôi mà."

Ngô Tú Mai lắc đầu dứt khoát:

"Bùa đó dùng hết từ hai năm trước rồi. Trong nhà tôi chẳng còn cái nào đâu."

Bốn người liếc nhìn nhau, thầm hiểu bà đang nói dối.

Họ vừa mới bước ra từ căn phòng chất đầy đồ cúng – trong đó rõ ràng có một góc bùa giấy lộ ra dưới đống tiền vàng. Ngô Tú Mai nhất định vẫn còn giữ rất nhiều, chỉ là không muốn đưa ra mà thôi.

Khuất Ức Hàn còn cố gắng nài thêm vài câu, nhưng Ngô Tú Mai vẫn tỏ thái độ cứng rắn, nhất quyết không nhượng bộ.

Không còn cách nào khác, Bạch Thu Diệp quyết định nói thật:

"Bùa giấy ở trước cửa Miếu Cô Nương đã bị phá hủy rồi."

Toàn thân Ngô Tú Mai khựng lại. Giọng bà run lên rõ rệt:

"Cô nói gì cơ? Khi nào xảy ra chuyện đó?"

Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:

"Sáng sớm hôm nay."

Ngô Tú Mai như bị một tia sét giáng xuống đầu. Bà đứng c.h.ế.t lặng trong vài giây, sau đó đột nhiên ôm đầu, hai tay bới loạn tóc mình như người phát điên.

Từng nắm tóc bị bà giật ra rơi lả tả xuống nền nhà, cả da đầu cũng rớm máu. Nhưng bà không hề để ý.

Hình ảnh trước mắt khiến người ta rùng mình. Bà thực sự giống như những gì dân làng mô tả — có vẻ không còn tỉnh táo.

"Biết ngay mà! Tôi đã nói rồi!" Ngô Tú Mai gào lên trong hỗn loạn.

"Sớm muộn gì nơi này cũng gặp họa!"

Khuất Ức Hàn hoảng hốt bước đến muốn kéo bà lại, nhưng Ngô Tú Mai vung tay tát mạnh, hất tay cô ta ra.

Sau một hồi lảm nhảm, bà bất ngờ ngẩng đầu. Biểu cảm trên mặt đã thay đổi hoàn toàn – ánh mắt ban nãy hoảng loạn giờ lại lạnh lẽo đến rợn người.

Ngô Tú Mai hỏi bằng giọng trầm khàn:

"Tụi bây muốn bùa giấy?"

Bạch Thu Diệp gật đầu:

"Đúng vậy."

Ngô Tú Mai chậm rãi đáp:

"Tôi không thể đưa cho các người. Làng này… nên bị xóa sổ trong kiếp nạn lần này."

Câu nói của bà khiến không khí trong phòng lạnh ngắt.

So với người phụ nữ lo sợ và thất thần ban nãy, Ngô Tú Mai lúc này giống như một người hoàn toàn khác — điềm tĩnh, kiên quyết và đầy ý đồ đen tối.

Bạch Thu Diệp nhíu mày, trong lòng dấy lên một suy đoán: nhân cách kép?

Nếu đúng là vậy thì mọi chuyện đều có thể lý giải. Những câu nói mâu thuẫn, hành vi thất thường, dân làng nói bà điên nhưng đôi khi lại vô cùng tỉnh táo — tất cả đều khớp.

Loading...