Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 363
Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:38:54
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ung Giản cũng gật đầu đồng tình:
"Hơn nữa, dì ấy đã khóa kín hết cửa sổ lẫn cửa chính như thế, nếu chỉ để phòng trộm thì tại sao khi thấy tụi mình, bà ấy lại bình tĩnh đến vậy? Nếu đúng là lo sợ người lạ, thì phản ứng đó không hợp lý chút nào với những lời bà ấy từng nói."
Mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng. Có vẻ như Ngô Tú Mai đang che giấu một điều gì đó.
Bạch Thu Diệp nói nhỏ:
"Chúng ta vẫn chưa xem hết nhà, tranh thủ lúc bà ấy đang loay hoay dưới bếp, tiếp tục kiểm tra xem còn gì bất thường không."
Bốn người lặng lẽ tản ra, tiếp tục tìm kiếm. Đúng như người dân trong làng nói, trong nhà Ngô Tú Mai có đủ loại đồ cúng — nào là giấy tiền vàng, nào là người giấy, ngựa giấy, xe giấy… tất cả đều được xếp trong một phòng riêng.
Khuất Ức Hàn quan sát rồi lẩm bẩm:
"Tôi đoán mấy con cô dâu giấy mà bà thím kia dùng chắc cũng mua từ đây."
Vương Ung Giản gật đầu:
"Nhìn cách vẽ và kỹ thuật làm người giấy thì đúng là cùng một nơi thật."
Lúc đó, Bạch Thu Diệp đang bước vào căn phòng, tay cầm một lá bùa bình an. Bên trong phòng, bốn bức tường đều đặt người giấy — từng ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía cửa. Không khí trong phòng mang cảm giác bất an rõ rệt.
Tuy nhiên, ngoài việc gây ớn lạnh về mặt thị giác, Bạch Thu Diệp không cảm nhận được năng lượng âm tà rõ ràng nào từ căn phòng. Thậm chí, nơi này còn không đáng sợ bằng kho chứa của nhà Ngô Quang Tông — nơi từng phát hiện một t.h.i t.h.ể c.h.ế.t oan.
Tư Đồ Liêu nhận xét:
"Chắc không có gì nghiêm trọng như lời đồn. Có vẻ dân làng phóng đại quá mức."
Nhưng Bạch Thu Diệp không lạc quan như vậy.
"Có thể những thứ thật sự quan trọng vẫn đang bị che giấu."
Cô vô tình nhìn thấy một góc lá bùa bị vùi dưới đống giấy tiền vàng. Hình vẽ trên đó giống hệt loại bùa từng thấy trên cổng Miếu Cô Nương. Chỉ khác là bản trên miếu đã bị thời gian và mưa gió làm mờ, hình thù không còn nguyên vẹn. Vì vậy, dù muốn sao chép thì cũng không thể làm chính xác.
Nhưng lá bùa này thì lại nguyên vẹn — chính là thứ cô đang cần. Không do dự, Bạch Thu Diệp vươn tay định lấy.
Ngay lúc đó, giọng nói Ngô Tú Mai vang lên phía cửa phòng, lạnh lùng rõ ràng:
"Các người đang làm gì đấy? Phòng này không được phép vào. Nếu còn ở lại, xin mời rời khỏi nhà tôi ngay."
Phản ứng dữ dội của bà khiến cả nhóm ngạc nhiên. Trước đó, bà còn tỏ ra điềm đạm khi thấy người lạ trong nhà, vậy mà chỉ vì họ vào căn phòng này, thái độ đã thay đổi hoàn toàn.
Biết tình hình không tiện phản kháng, Bạch Thu Diệp và những người còn lại lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Ngô Tú Mai bước vào, cẩn thận quan sát từng góc, đặc biệt nhìn rất kỹ chỗ Bạch Thu Diệp vừa đứng. Khi thấy lá bùa vẫn nằm yên dưới đống giấy tiền, bà mới thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra, khóa cửa phòng lại bằng chìa.
Vẻ mặt dịu lại như chưa từng nổi giận, bà nở nụ cười:
"Mấy đứa ngồi đợi ở phòng khách nhé. Bữa sáng tôi đang chuẩn bị xong, chỉ là vài món đơn giản thôi, ăn tạm vậy."
Thái độ của bà thay đổi nhanh đến mức khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Nhưng nhóm của Bạch Thu Diệp cũng không nói gì thêm, chỉ quay về phòng khách.
Ngồi xuống ghế, Vương Ung Giản thì thào:
"Bên trong căn phòng kia chắc chắn có gì đó. Không thì tại sao bà ấy lại phản ứng dữ vậy."
Khuất Ức Hàn bóp các đốt ngón tay, trầm giọng:
"Tôi nghi, nếu bọn mình xin bà ấy bùa chú, kiểu gì bà ấy cũng từ chối."
Vương Ung Giản nói thẳng:
"Không được thì mình phải ép thôi. Thật sự, bà ấy nhìn không ổn định về tinh thần chút nào. Nếu chỉ ngồi nói chuyện mà thuyết phục được thì tốt quá rồi."
Anh ta nhìn về phía Bạch Thu Diệp:
"Biết là không đúng lắm, nhưng mạng sống của cả làng đang phụ thuộc vào chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/363.html.]
Bạch Thu Diệp mỉm cười bình thản:
"Không cần xin đâu, vì tôi lấy được rồi."
Khuất Ức Hàn và Vương Ung Giản đồng loạt cúi người, hạ giọng chửi khẽ:
"Má thật..."
Ngữ khí đó... hệt như những gì họ đã từng nói sáng nay.
Vương Ung Giản nhướng mày:
"Lần này lại đến lượt chị ra dáng nhân vật chính rồi hả?"
Khuất Ức Hàn gãi đầu:
"Nhưng lạ nhỉ, lúc bà ấy vào phòng rõ ràng đã kiểm tra kỹ cái bàn. Chị lấy kiểu gì mà bà ấy không phát hiện?"
Bạch Thu Diệp thản nhiên nói:
“Tôi đã thay bằng một tấm bùa khác.”
Vương Ung Giản nghe xong thì không khỏi trầm trồ:
“Dùng luôn vật phòng thân để đổi đạo cụ nhiệm vụ, đúng là chịu chi. Chị giàu thật.”
Bạch Thu Diệp cười khổ:
“Nhưng tôi không dám chắc bùa tôi lấy được là loại bùa dán trên cửa miếu. Nhìn thì giống đến tám phần, nhưng những loại bùa như vậy chỉ cần sai khác một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để xảy ra chuyện.”
Khuất Ức Hàn tròn mắt ngạc nhiên:
“Em thấy mấy tờ bùa đó có khác gì nhau đâu, nhìn y như bản in, làm sao chị phân biệt được?”
Mộng Vân Thường
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến Bạch Thu Diệp khựng lại trong giây lát.
Dĩ nhiên cô không thể thẳng thắn nói rằng mình đã có mười ba năm kinh nghiệm vẽ bùa, còn được người trong nghề gọi đùa là “tài xế lão luyện”.
Thế nên cô đành thuận miệng bịa một lý do:
“Chắc do tôi có chút năng khiếu mỹ thuật, mấy đường nét đặc biệt như vậy tôi thường nhớ rất lâu.”
Khuất Ức Hàn sáng bừng mắt:
“Ôi! Chị học mỹ thuật à? Em cũng đang học ngành đó! Không biết chị tốt nghiệp trường nào, lỡ đâu lại là trường mơ ước của em thì chị chính là đàn chị của em rồi!”
Nghe vậy, khóe miệng Bạch Thu Diệp giật nhẹ:
“Cái đó… là thông tin cá nhân, mà giờ mình đang bật camera nữa, nói ra không tiện lắm.”
Khuất Ức Hàn tiếc nuối bĩu môi:
“Vậy thôi chờ ra khỏi phó bản rồi em hỏi lại!”
Vương Ung Giản bên cạnh thì không ngớt lời khen:
“Tôi luôn ngưỡng mộ những người làm nghệ thuật. Không ngờ hai người cũng là dân mỹ thuật, thật ngưỡng mộ.”
Bạch Thu Diệp xoa nhẹ trán, cười ngượng:
“Không có gì đâu... chỉ là sở thích thôi mà.”
Trong lòng cô thầm nghĩ: nếu anh ta nhìn thấy những tấm bùa mình vẽ hồi nhỏ, méo mó đến mức bị bạn học chê cười suốt cả tuần, chắc sẽ sốc mất.
Nhưng cũng nhờ lời khen liên tục của hai người mà cô có cảm giác như vừa tìm lại được chút tự tin cũ kỹ của mình.
Một lúc sau, Ngô Tú Mai bê đồ ăn ra. Nhóm bốn người lập tức ngưng trò chuyện, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Bữa sáng gồm những món quê giản dị: bánh bao, bánh cuốn, và một nồi cháo cá nóng hổi.