Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 359

Cập nhật lúc: 2025-06-30 12:18:06
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người phụ nữ gần như không thể tin vào tai mình, nước mắt tuôn ra:

"Phải đốt anh ấy sao? Không được… Tôi không chấp nhận chuyện đó!"

Giáo sư Bao nhíu mày, thái độ đột nhiên trở nên lạnh lùng:

"Đây là cơ hội hiếm có để nghiên cứu phong tục dân gian. Anh ta đã c.h.ế.t rồi, đừng cố chấp nữa."

Người phụ nữ sững sờ, nhìn ông ta với ánh mắt căm giận:

"Ông vừa nói cái gì?"

Giọng của giáo sư Bao chợt sắc bén, mang theo sự đe dọa:

"Cô muốn giữ công việc này không? Nếu không thì có thể rời khỏi đội ngay lập tức."

Lúc trước, mọi người vẫn nghĩ giáo sư Bao là người tuyển dụng tốt bụng, dễ tính. Nhưng sau màn đối thoại vừa rồi, ai nấy đều bắt đầu nghi ngờ — có lẽ họ đã đánh giá sai hoàn toàn về con người ông ta.

Riêng Bạch Thu Diệp thì không hề ngạc nhiên. Cô đã nhận ra sự giả tạo và toan tính sau vẻ ngoài học giả nghiêm túc kia từ lâu. Nhưng điều cô quan tâm hơn bây giờ là… ngôi miếu mà nghi lễ kia sẽ bắt đầu.

Cô hỏi thẳng:

"Ngôi miếu mà các người nói… là miếu nào?"

Một người dân làng trả lời:

"Gần đây có hai ngôi miếu. Một là Miếu Cô Nương, nhưng không dùng được."

Người đó không nói rõ lý do vì sao Miếu Cô Nương lại "không phù hợp", mà lập tức chuyển sang nhắc đến ngôi miếu còn lại.

“Một ngôi miếu nữa nằm trên đỉnh núi Hắc Nhi Sơn, nhưng giờ nó đã bị bỏ hoang từ lâu,” một người dân làng bổ sung, “Dạo gần đây còn xảy ra sạt lở, nên đường lên đó cũng bị chặn rồi.”

Ông ta tiếp tục:

“Vì vậy, trong làng có phong tục là buộc bánh chưng ngay tại nơi người đó chết, làm lễ xong mới mang ra biển.”

Nghe tới đây, điều đầu tiên khiến Bạch Thu Diệp chú ý không phải là nghi thức buộc bánh chưng, mà là... ngôi miếu trên đỉnh Hắc Nhi Sơn mà người dân vừa nhắc đến.

Vẫn còn một ngôi miếu trên núi. Nghe qua giọng điệu của người dân làng, đó có vẻ là một miếu thờ chính thống, không giống như Miếu Cô Nương vốn mang cảm giác dân gian và không mấy nghiêm cẩn.

Cô không rõ trong miếu thờ vị thần nào, nhưng chắc chắn, nơi đó có vẻ trang nghiêm và đáng tin cậy hơn Miếu Cô Nương rất nhiều.

Lúc này, Bạch Thu Diệp chợt nhớ đến lời dặn của Trần Văn Bân trước khi anh ta chết.

Anh ấy từng nói, nếu muốn bước vào tầng phó bản bên trong, thì phải làm đúng nghi lễ vào lúc 1 giờ sáng tại một trong những ngôi miếu trong phó bản.

Quan trọng hơn, trên đường đi phải bịt mắt và tuyệt đối không được dừng lại. Chỉ khi nghe thấy tiếng nước chảy thì mới được tháo băng che mắt.

Sau chuyến đi đến Miếu Cô Nương hôm qua, Bạch Thu Diệp cứ ngỡ lối vào nằm ở đó. Nhưng nghĩ kỹ lại, khả năng lớn hơn là... nằm tại ngôi miếu trên đỉnh Hắc Nhi Sơn này.

Miếu Cô Nương quá nhỏ, cũng chẳng có lối đi phía sau. Hôm qua cô đã tìm rất kỹ mà vẫn không nghe được tiếng nước hay phát hiện gì đặc biệt.

Giờ nghĩ lại, việc đường lên miếu bị sạt lở, trùng hợp với việc Tư Đồ Liêu từng nhắc rằng bọn họ chỉ có thể vào tầng phó bản trong ngày thứ ba, có thể... là một sự liên quan.

Khi Bạch Thu Diệp còn đang suy nghĩ, một người dân làng lại lên tiếng nhắc:

“Lễ buộc bánh chưng sẽ diễn ra lúc tám giờ tối nay. Nhưng các người phải đến lúc sáu giờ để chuẩn bị.”

Giáo sư Bao gật đầu đáp:

“Được rồi, tôi sẽ nhắc nhở mọi người đến đúng giờ.”

Gương mặt giáo sư Bao vẫn giữ nụ cười, nhưng khi ông ta siết chặt hàm, tiếng răng va vào nhau nghe lách cách rất rõ.

Dù không hề mong muốn, nhưng vì đây là nhiệm vụ từ người thuê, nên bọn họ cũng buộc phải tham gia buổi lễ buộc bánh chưng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/359.html.]

Sau khi mọi việc được thống nhất, người dân dần tản đi.

Trước khi rời khỏi, giáo sư Bao dặn họ:

Mộng Vân Thường

“Chuẩn bị cho cẩn thận. Quay lại thu dọn hết đồ đạc của cậu ta, đừng bỏ sót thứ gì.”

Bạch Thu Diệp hỏi lại:

“Nếu chẳng may bỏ sót thì sao?”

Giáo sư Bao liền nghiêm mặt:

“Nếu thiếu một món, thì không thể tiễn cậu ta đi được. Các người muốn anh ta vất vưởng quanh đây luôn chắc?”

Lúc này, người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe:

“Tôi chắc chắn người trong làng đã g.i.ế.c anh ấy. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đó!”

Giáo sư Bao lại nhếch môi cười lạnh:

“Cô có tìm hay không cũng chẳng quan trọng. Cái bánh chưng đó vẫn phải được gửi đi.”

Nói xong, ông ta dẫn hai sinh viên rời đi, không thèm quay đầu lại.

Một người chơi khác tiến đến hỏi:

“Hôm qua các người đi đâu vậy? Chuyện này liệu có lây sang tụi tôi không?”

Người phụ nữ chỉ vào một ngôi nhà gần biển hiệu:

“Hôm qua chúng tôi đến đó.”

Bạch Thu Diệp nhìn theo hướng tay cô ta, trong đầu nhanh chóng kết nối lại thông tin.

Cô nhớ hôm trước đã nghe chị Từ và một đại thẩm trong làng nói qua: chỉ có vài hộ trong làng thờ Ngư Thần.

Mà người tên Ngô Đông sống ở ngay cổng làng là một trong số đó. Trước khi tự tử không lâu, ông ta vẫn còn thờ Ngư Thần.

Chưa kể, chính cặp đôi này đã từng đến thăm những người dân sống gần khu vực biển hiệu. Rất có thể, hôm qua họ đã đến nhà của Ngô Đông.

Nhìn vào kết cục thảm khốc của người đàn ông trong cặp đôi này, so với Ngô Đông... quả thật có nhiều điểm tương đồng đáng ngờ.

Sau đó, mọi người đưa t.h.i t.h.ể của anh ta về lại nhà nghỉ.

Theo quy định nghi lễ, trước khi buổi lễ diễn ra, t.h.i t.h.ể không được phép để lộ ra ngoài.

Vật mang về cùng là sợi dây thừng. Người dân trong làng rất cấm kỵ việc để sợi dây thừng của người c.h.ế.t treo cổ xuất hiện ở nơi công cộng.

Họ tin rằng, sợi dây đó chứa đầy oán khí và sát khí, người nào vô tình chạm vào cũng có thể bị “thế mạng”.

Khi vừa bước vào nhà nghỉ, đã thấy chị Tường đứng chờ ở đó, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

Ánh mắt chị lập tức dừng lại ở vết bầm tím trên cổ nạn nhân, hốt hoảng nói:

“Trời ơi, chẳng lẽ anh ta bị treo cổ c.h.ế.t à?”

Không ai trả lời, vì sợi dây thừng nằm ngay đó đã nói lên tất cả.

Chị Tường bực bội:

“Các người mang xác vào đây thì tôi buôn bán kiểu gì? Ai dám ở trong phòng từng để xác c.h.ế.t hả?”

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng ai cũng hiểu đó chỉ là cái cớ.

Bởi thôn Sơn Lĩnh này vốn dĩ vắng vẻ, ít khách du lịch lui tới. Cơ hội làm ăn đâu có nhiều.

Loading...