Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 358
Cập nhật lúc: 2025-06-30 12:12:09
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp và một vài người dân làng tiến đến gần hơn. Nhìn kỹ thi thể, họ nhận thấy sợi dây dùng để treo cổ dường như đã từng bị ngâm trong nước—bề mặt vẫn còn ẩm ướt.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Bạch Thu Diệp khẽ chau mày.
Hôm qua, cô còn thấy người đàn ông này vẫn bình thường, chẳng có dấu hiệu gì lạ. Nhưng trên cổ chân bạn gái anh ta lại có dấu vết bàn tay quỷ rõ ràng.
Cô từng nghi ngờ người phụ nữ này sẽ gặp chuyện chẳng lành, còn nhắc cô ta phải cẩn thận.
Không ngờ, người c.h.ế.t lại là bạn trai cô ta.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn sợi dây thừng bị vứt dưới đất—chỉ là loại dây bình thường, nhưng trên cổ người đàn ông đã hằn rõ vết siết đỏ.
Cô tự hỏi:
“Có khi nào là do trận mưa lúc nãy làm dây ướt không?”
Lúc này, Tư Đồ Liêu lên tiếng hỏi:
“Sáng nay, cô có nghe tiếng bạn trai mình ra ngoài không? Tính theo dấu vết trên cổ, thời gian tử vong của anh ta chắc chắn chưa đến một giờ.”
Khuất Ức Hàn tò mò:
“Tại sao cậu chắc chắn vậy?”
Tư Đồ Liêu giải thích:
“Vì vết hằn vẫn còn đỏ. Nếu người ta c.h.ế.t lâu, m.á.u ngừng lưu thông thì mấy vết đó sẽ chuyển sang tím bầm.”
Nghe vậy, Vương Ung Giản gật đầu:
“Đúng thế. Tối qua ở Miếu Cô Nương, tôi cũng thấy mấy t.h.i t.h.ể phụ nữ bị treo cổ, vết dây đều sậm màu rồi.”
Người phụ nữ ngồi dưới đất, nghẹn ngào:
“Tôi... tôi không nghe thấy gì cả. Khi tỉnh dậy thì đã không thấy anh ấy đâu, tôi liền chạy đi tìm mọi người...”
Một người chơi đứng gần đó nghi ngờ:
“Vậy từ lúc cô tỉnh dậy đến khi gặp bọn tôi chỉ vài phút thôi à? Không lẽ cô ngủ đến giờ mới dậy?”
Bạch Thu Diệp cũng cảm thấy bất thường.
Bởi vì sáng nay, ngay từ sớm, bọn họ đã đốt nhà của Ngô Quang Tông. Cả đám náo loạn, tiếng la hét của đám NPC cũng đủ đánh thức cả ngôi làng bên cạnh.
Người phụ nữ lộ rõ vẻ hoang mang:
“Nhưng tôi thực sự mới tỉnh, tôi không nhớ gì hết. Không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì…”
Không khí chợt lặng đi. Mọi người nhìn nhau, không ai biết nên hỏi gì tiếp theo.
Cuối cùng, Tư Đồ Liêu lên tiếng:
“Đêm qua ở thôn Sơn Lĩnh xảy ra chuyện lớn. Nếu cô không tỉnh lại được, có thể là do đã uống thuốc ngủ, hoặc là... bị thứ gì đó gây ảnh hưởng.”
Người phụ nữ lắc đầu, khẳng định chắc chắn:
"Tôi không hề uống thuốc ngủ. Ở nơi như thế này làm sao tôi dám mang theo mấy thứ đó chứ?"
Lời nói của cô ta càng khiến không khí thêm kỳ lạ. Mọi người bắt đầu nghi ngờ – nếu không phải do thuốc, thì bạn trai cô ta đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Bạch Thu Diệp chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
"Hôm qua, chiều muộn ấy… cô có đốt cỏ xạ hương hoặc hoa hòe nhỏ không?"
Người phụ nữ gật đầu:
"Có. Sau khi chị nhắc, tôi có nhặt được một ít gần cổng làng."
Cô ta dừng một chút, rồi nói thêm:
"À, tôi còn định cho bạn trai ngửi thử, nhưng anh ấy phản ứng rất dữ dội. Vừa thấy tôi cầm cỏ xạ hương, anh ấy liền gạt phắt đi, rồi ném hết xuống vách đá."
Mộng Vân Thường
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp lập tức hạ giọng, không muốn để dân làng xung quanh nghe thấy.
"Chuyện này… có liên quan đến Ngư Thần mà cô từng nhắc đến không?"
Cô vẫn nhớ lời đại thẩm từng nói – một người từng phụng thờ Ngư Thần Ngô Đông gần đây mới c.h.ế.t thảm, bị treo ngược xác.
Người phụ nữ tỏ ra bất ngờ:
"Nhưng nếu thật sự là do chọc giận Ngư Thần… thì người bị dính phải phải là tôi mới đúng chứ? Trên mắt cá chân tôi có dấu ấn, anh ấy thì không mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/358.html.]
Bạch Thu Diệp lắc đầu, cũng không chắc chắn:
"Có thể là do cô đã dùng cỏ xua tà, tự bảo vệ bản thân, nên mục tiêu ban đầu – là cô – mới bị đổi sang anh ấy."
Người phụ nữ nghe vậy thì sững sờ, đau khổ nói:
"Vậy là tôi hại anh ấy rồi… Nếu không dùng mấy thứ đó thì chắc anh ấy không sao."
Khuất Ức Hàn chen vào, nhẹ giọng an ủi:
"Cô đừng vội tự trách mình. Hôm qua, khi các người quay về, bạn trai cô đã có dấu hiệu bất thường rồi. Biết đâu trên người anh ta cũng có dấu ấn, chỉ là cô chưa thấy thôi."
Người phụ nữ cúi đầu thở dài:
"Là tôi đề xuất đến nhà dân làng. Nếu tôi không mở miệng… chắc chúng tôi cũng chẳng rước họa vào thân."
Đột nhiên, Bạch Thu Diệp ngắt lời:
"Khoan đã."
Người phụ nữ ngẩng lên, hơi bất an:
"Sao thế?"
Bạch Thu Diệp nhớ lại, nói chậm rãi:
"Hôm qua, lúc dân làng yêu cầu các người xâu cá bằng dây thừng, chỉ có bạn trai cô là người thực hiện đúng không?"
Người phụ nữ gật đầu:
"Đúng vậy. Lúc đó chân tôi bị chuột rút nên không làm được."
Bạch Thu Diệp nhìn cô ta, giọng chậm rãi:
"Có khi nào… là vì chuyện này?"
Người phụ nữ trợn mắt:
"Chẳng lẽ… không phải vì tôi đốt cỏ xạ hương sao?"
Bạch Thu Diệp khẽ hỏi:
"Cô có nhận ra người dân trong ngôi nhà các người đến hôm qua không? Có thấy họ ở đây không?"
Người phụ nữ liếc quanh những người dân đang vây quanh hiện trường, cố nhớ lại:
"Hình như không… hoặc có thể họ bị khuất tầm nhìn."
Đúng lúc này, giáo sư Bao – vừa trò chuyện xong với một người dân làng – bước lại gần, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tôi có chuyện cần nói với các bạn," ông ta nói. "Người dân trong làng cho rằng người bị treo cổ là người mang oán khí nặng nhất. Vì vậy, các bạn cần đưa anh ta đi."
Người phụ nữ nhíu mày, giọng cao hơn:
"Đưa đi? Ý ông là đưa đến đâu?"
Giáo sư Bao khoát tay, ra hiệu bình tĩnh:
"Khoan đã, cứ nghe tôi nói hết. Đây là một nghi thức truyền thống, gọi là 'gửi bánh chưng'. Là một phần trong phong tục dân gian ở đây."
Một vài người chơi không nhịn được, bật ra:
"Gửi bánh chưng? Cái tên nghe kỳ vậy?"
Một người dân làng xen vào giải thích:
"Bởi vì khi bị dây thừng quấn quanh người, nhìn giống như bánh chưng."
Giáo sư Bao gật đầu:
"Đúng vậy. Dân làng cho rằng nói thẳng hai chữ 'treo cổ' là điều xui xẻo, nên họ dùng cách gọi khác để tránh kiêng kỵ."
Khuất Ức Hàn lẩm bẩm:
"Cách gọi này nghe còn rợn hơn cả từ gốc đấy…"
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:
"Vậy nghi thức này diễn ra thế nào? Phải làm gì?"
Giáo sư Bao trả lời:
"Trước tiên, phải đưa t.h.i t.h.ể đến ngôi miếu gần đây để làm lễ. Sau đó đưa xuống biển, mang theo toàn bộ đồ đạc của người đó. Đến nơi sẽ đốt hết. Người dân sẽ hướng dẫn chi tiết."