Không chờ thêm một giây nào, Ngô Quang Tông lao vội khỏi nhà trọ, chạy thẳng sang căn nhà hai tầng bên cạnh – nơi có căn kho chứa đồ cũ.
Đám họ hàng thấy thế cũng vội vã chạy theo, dù thật sự lo lắng thì không nhiều – phần lớn chỉ muốn hóng chuyện.
Ngô Quang Tông đẩy cửa phòng kho. Trong tích tắc, cảnh tượng bên trong đập vào mắt ông ta khiến tim như ngừng đập: căn phòng được giăng đèn, kết hoa lộng lẫy, hoàn toàn mang dáng dấp của một lễ cưới.
Trước đó ông ta từng vào đây một lần, nhưng không ngờ căn phòng này lại thật sự được dùng để tổ chức hôn lễ… mà còn là cho mẹ mình.
Bà thím lúc nãy đi theo sau cũng ngó vào rồi nói:
"Quang Tông, không thấy mẹ cậu đâu cả."
Ánh mắt Ngô Quang Tông đảo khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở một vật thể hình trụ được phủ kín vải đỏ nằm ở góc.
Ông ta biết rõ – đó là nơi đặt t.h.i t.h.ể của Ngô Diệu Tổ.
Mẹ ông ta đáng lẽ không nên ở đó. Nhưng ngoài vị trí đó ra, trong phòng không còn chỗ nào khác có thể che giấu người.
Chân mày ông ta nhíu chặt. So với lần trước, hình trụ ấy dường như cao lên một chút. Trái tim ông ta bắt đầu đập loạn.
Ngô Quang Tông cắn răng, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi bước đến gần, run tay vén tấm vải đỏ phủ trên vật thể đó.
Bên dưới là một người đang ngồi ngay ngắn, đầu đội khăn voan đỏ, trên người mặc bộ váy cưới rộng thùng thình – rõ ràng không phải đồ may cho bà ta mà giống như váy cưới đi mượn.
Bàn tay Ngô Quang Tông run bần bật. Khi ông ta vén hẳn lớp khăn voan lên, cả đám người phía sau đều c.h.ế.t sững.
Người mặc đồ cưới… chính là bà già nhà họ Ngô – mẹ của ông ta.
Bà cụ vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành, hai má phình lên, miệng còn ngậm một bông hoa cưới bằng nhựa – loại người ta hay dùng để trang trí trong tiệc hỷ.
Bà ta không biết gì về những ánh mắt kinh hãi đang đổ dồn về phía mình, cứ thế ngồi ngủ giữa không khí hôn lễ kỳ dị.
Bà thím phía sau trợn mắt nhìn kỹ, rồi sực nhớ ra điều gì đó:
"Khoan đã… bộ váy đó… chẳng phải là bộ váy cưới mà Nhược Nam từng chuẩn bị trước khi mất sao? Sao lại để bà ấy mặc?"
Ngô Quang Tông hoảng hốt, vội vàng nhào tới lay mẹ dậy:
"Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ làm sao thế!"
Bà cụ bị lay động mạnh nên người lắc lư theo. Khoảnh khắc bà nghiêng người sang một bên, thứ bị bà ta che khuất nãy giờ hiện rõ trước mắt mọi người – chính là Ngô Diệu Tổ.
Anh ta nằm đó, mặc áo dài cưới đỏ dành cho chú rể, nhưng chỉ có chiếc áo khoác ngoài. Phần cơ thể bên trong để lộ ra làn da đã cứng ngắc, lạnh lẽo của một xác c.h.ế.t thật sự.
Mọi người cùng lúc lùi lại theo phản xạ, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Trước đó khi Bạch Thu Diệp nói về một “lễ cưới”, không ai thực sự tin hay tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng giờ đây, cảnh tượng trước mắt quá rõ ràng.
Không chỉ bà cụ thật sự tổ chức đám cưới… mà chú rể cũng có thật. Và kinh khủng hơn, chú rể lại chính là Ngô Diệu Tổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/353.html.]
Biểu cảm của mọi người thay đổi rõ rệt. Họ bắt đầu nhìn Ngô Quang Tông bằng ánh mắt đầy ái ngại và… sợ hãi.
Bà thím run giọng nói:
"Trời đất… cái áo kia là áo cưới chú rể mà tôi chuẩn bị, không hiểu sao lúc mặc cho chàng rể lại không thấy. Thì ra… đã bị người ta mặc vào trước rồi."
Một người phụ nữ đi cùng bà thím cũng lên tiếng:
"Bộ đồ đó chỉ có chúng tôi và bà cụ biết để ở đâu…"
Bà cụ mà họ nhắc đến, chính là mẹ của Ngô Quang Tông.
Những tiếng xì xào bắt đầu lan ra, như kim nhọn đ.â.m thẳng vào đầu Ngô Quang Tông.
"Không lẽ bà già này vì cháu c.h.ế.t mà phát điên rồi hả?"
"Tôi đoán là bà ta thấy Diệu Tổ c.h.ế.t thảm quá, nên mới muốn tìm người đi cùng cho cậu ta xuống âm phủ."
"Nhưng cho dù thế nào thì cũng không thể gả cháu trai làm chồng được! Như thế thì mặt mũi lão Ngô để đâu chứ?"
"Đúng đó, bảy tám mươi tuổi rồi mà còn làm mấy chuyện đáng xấu hổ như vậy."
"Chuyện này mà truyền ra ngoài, ông Ngô chắc tức c.h.ế.t mất."
"Mất mặt cả họ rồi còn gì."
Mỗi lời bàn tán như xát muối vào lòng Ngô Quang Tông. Ông ta cảm thấy mặt mũi mình đã bị chính mẹ ruột làm cho mất sạch, cơn giận bùng lên khiến lực tay vô thức mạnh hơn khi lay người bà lão.
Mộng Vân Thường
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!!!"
Dưới sự lay động, bà lão cuối cùng cũng từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên bà nhìn thấy là gương mặt đầy căng thẳng của con trai mình.
Bà ta vẫn còn mơ hồ, chưa kịp nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rất nhanh, bà nhận ra chân tay mình đang bị trói chặt. Cố vùng vẫy, bà ta phát ra những tiếng ú ớ, miệng bị nhét đầy khiến không thể nói thành lời.
"Ư... Ư ư!!!"
Ngô Quang Tông thở hồng hộc, cúi xuống lôi ra từ miệng bà ta mấy mảnh vải và đóa hoa giả, không rõ là nhét vào từ khi nào.
Vừa có thể mở miệng, bà lão lập tức khóc nức nở:
"Con trai ơi! Mẹ bị hại thảm rồi!"
Nhưng chưa kịp than vãn thêm, bà nhận ra Ngô Quang Tông chẳng hề thương xót mình. Trái lại, ánh mắt ông ta đầy giận dữ.
Bà quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng lúc này đã chật ních người – toàn là họ hàng, hàng xóm và bạn bè thân thích của nhà họ Ngô.
Họ đều đã nhìn thấy cảnh bà ta mặc váy cưới, ngồi trên đùi cháu trai của chính mình – một đứa trẻ đã chết.
Bà già nhà họ Ngô cứng đờ. Bà biết rất rõ làng này như thế nào – chẳng có mấy trò giải trí, nên chuyện của người khác luôn là đề tài ưa thích để bàn tán. Một câu chuyện nhỏ xíu có thể bị phóng đại lên gấp trăm lần.
Chính bà ta ngày xưa cũng từng là người mê tám chuyện. Bởi vậy, bà hiểu quá rõ — cho dù bà có nói gì, giải thích thế nào, cũng không ai tin.