Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 347
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:46:32
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuất Ức Hàn giật mình:
"Hả? Hướng dẫn viên còn phải thủ pháp phòng thân nữa à? Hay là mình quay lại mượn thử?"
Tư Đồ Liêu mỉm cười, đầy tự tin:
"Không cần đâu."
Khuất Ức Hàn tròn mắt nhìn anh ta:
"... Anh trai à, em biết anh ngầu, nhưng chắc chắn không cần thật hả?"
Bạch Thu Diệp cũng hơi nghi ngờ, lên tiếng nhắc:
"Người mạnh cũng có lúc sơ suất. Voi còn có thể bị kiến cắn c.h.ế.t đấy."
Cô chưa nói hết câu, Tư Đồ Liêu đã lôi từ trong túi ra một miếng ngọc nhỏ, được xâu bằng sợi chỉ đỏ. Trên mặt ngọc khắc hình một con cá đang cắn lấy đuôi mình.
Bạch Thu Diệp hỏi:
"Anh lấy nó từ khi nào vậy?"
Tư Đồ Liêu đáp:
"Sau khi chúng ta bàn xong chuyện đó."
Vương Ung Giản xuýt xoa:
"Không hổ danh là anh Đồ! Biết trước cả tương lai, đoán được chúng ta sẽ cần vật này luôn."
Khuất Ức Hàn nhịn không nổi bèn buông lời trêu:
"Chúng ta đến nông nỗi này, chẳng phải vì anh mê gái đẹp nên mới bị dính vào vụ này sao?"
Vương Ung Giản tái mặt:
"Cô đừng nói bậy, tôi là đang gánh vác trách nhiệm cao cả đấy!"
Vừa trò chuyện vừa đi, cả nhóm đã bước qua khỏi cổng làng.
Sáng nay, cả nhóm từ Miếu Cô Nương trở về làng mất gần một tiếng, chưa kể thời gian dừng lại ở nghĩa địa. Bây giờ họ quay lại con đường cũ để xuống núi, chỉ khác là trời đã tối, và đường đêm thì không dễ chịu chút nào.
Sau khi băng qua cổng làng, mùi tanh nồng của biển cũng dần nhạt đi, thay vào đó là mùi đất ẩm và cây cỏ.
Mộng Vân Thường
Bắt đầu xuống núi, những vách đá trơ trụi do gió biển bào mòn đã khuất khỏi tầm mắt. Trước mặt họ giờ là những tán cây dày đặc phủ bóng, rậm rạp đến mức mây đen trên trời cũng không xuyên qua được. Cuối cùng, đám mây đen chỉ còn biết hóa thành sương mù lảng vảng dưới tán rừng.
Bốn người băng qua bụi cây, từng bước lách qua những nhánh lá ẩm ướt. Hơi nước thấm vào vạt áo, khiến ai cũng thấy khó chịu.
Vương Ung Giản bỗng thấy vai mình đau nhói. Anh ta đưa tay lên xoa thì chạm phải thứ gì đó nhô ra sau lưng.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến anh rùng mình. Khi cúi đầu xuống, anh ta c.h.ế.t sững.
Hai cánh tay giao nhau đặt ngay trên n.g.ự.c mình — ống tay áo đỏ sậm, ngón tay trắng bệch và cong vẹo. Không cần nghĩ, anh ta cũng biết ngay là ai: cô dâu giấy mà anh cưới sáng nay.
Toàn thân Vương Ung Giản cứng đờ, lông tơ dựng đứng.
Anh hoảng hốt hỏi:
"Chờ đã… có gì đó đang đeo trên người tôi, mấy người có thấy không?"
Ba người còn lại quay đầu nhìn.
Và rồi tất cả đều thấy — cô dâu giấy đang nằm trên lưng anh ta. Đầu nghiêng về một bên, đôi mắt rỗng tuếch nhìn thẳng vào mặt Vương Ung Giản, như thể đã nhìn anh từ rất lâu.
Không ai biết cô ta bám lên lưng anh ta từ lúc nào. Không tiếng động, không báo trước, chỉ đơn giản là… xuất hiện.
Bạch Thu Diệp nhìn một lúc, rồi nghiêm túc nói:
"Tiểu Vương, tôi thấy Ngô Nhược Nam thật sự có tình cảm sâu đậm với anh đấy. Chi bằng anh chấp nhận đi?"
Mặt Vương Ung Giản biến sắc trong chớp mắt như bị ai đổ lên một thùng sơn, đủ cả bảy sắc cầu vồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/347.html.]
Khuất Ức Hàn cũng chen vào:
"Chắc là cô ấy chỉ muốn anh dẫn đường thôi, nên mới bám dính như vậy."
Vương Ung Giản cúi đầu nhìn hai cánh tay đặt chặt trên n.g.ự.c mình. Nghĩ kỹ thì quả thực cô dâu giấy không làm hại gì, chỉ là lặng lẽ đi cùng như một chiếc ba lô biết nhìn người.
Anh ta chán nản than:
"Thôi kệ… mong là đi đến nơi an toàn, đừng c.h.ế.t dọc đường là được."
Cưới phải một cô dâu đã chết, rồi bị cô ta bám theo cả hành trình mà không thể từ chối vì liên quan đến nhiệm vụ — đúng là bi kịch của đời anh ta.
Cả nhóm bước nhanh hơn, nhất là Vương Ung Giản. Anh ta chỉ mong sớm tới Miếu Cô Nương để "trả hàng" càng sớm càng tốt.
Ba người còn lại cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Vì chỉ cần quay đầu lại là sẽ thấy ánh mắt trống rỗng của cô dâu giấy đang nhìn họ.
Ngay cả Tư Đồ Liêu cũng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Có lẽ nhờ vào miếng ngọc mà người hướng dẫn đưa trước đó, nên dọc đường dù mang theo người giấy, họ vẫn không gặp chuyện gì bất thường.
Không lâu sau, cả nhóm đến khu nghĩa địa.
Tuy nhiên, đèn pin trước đó đã bị người nhà họ Vương mang theo khi đi tìm bà của Vương Diệu Tổ. Trong nhà trọ của chị Tường cũng không còn thiết bị chiếu sáng nào khác. Cuối cùng, họ chỉ có ba chiếc đèn dầu mang theo từ sáng.
Ánh sáng yếu ớt của đèn dầu chỉ đủ để nhìn thấy lờ mờ những gò đất mới được đắp vội sau cơn mưa.
Bất ngờ, Vương Ung Giản khẽ nói:
"Tôi cảm giác thứ trên lưng mình càng lúc càng nặng…"
Bạch Thu Diệp quay đầu, nhìn cô dâu giấy.
Lúc trước, đầu cô ta nghiêng sang phải, gương mặt hướng sang trái như đang ngắm nhìn Vương Ung Giản. Nhưng bây giờ, đầu cô ta đã tựa vào cổ anh ta, gương mặt chuyển hướng… nhìn thẳng về phía Bạch Thu Diệp.
Chỉ khi cô nhìn vào, cô dâu giấy mới quay đầu trở lại vị trí cũ. Như thể vừa bị bắt quả tang đang lén quan sát người khác.
Bạch Thu Diệp bình thản nói:
"Trông thì không có gì khác, chỉ là… nó đã di chuyển một chút."
Vương Ung Giản mặt mày xám xịt:
"Thật ra nghe chị nói vậy còn đáng sợ hơn cả nếu nó có thay đổi rõ rệt."
Anh thở dài não nề:
"Trên đời này, có đêm tân hôn nào thê thảm như tôi không chứ?"
Bạch Thu Diệp cười nhẹ:
"Anh đừng buồn, biết đâu lát nữa còn khổ hơn."
Vương Ung Giản: "…"
Cả nhóm bước vào trong nghĩa trang. Những tấm ván được đặt lên các ngôi mộ như cây cầu tạm vẫn còn đó.
Khi đi ngang qua một gò đất, Bạch Thu Diệp đột nhiên khựng lại. Cô thấy một mảnh vải và chiếc ba lô lộ ra từ lớp bùn đất.
Chúng đã bị nhuộm ướt, trông lấm lem, như thể bị chôn vội và giờ bị mưa cuốn trôi lớp đất phủ bên trên.
Cô nheo mắt quan sát, cảm thấy kiểu dáng và màu sắc của đồ vật đó… rất quen.
Vương Ung Giản thấy cô đứng yên, liền hỏi:
"Bạch Thu Diệp, cô đang nhìn cái gì thế?"
Bạch Thu Diệp nhẹ giọng trả lời:
"Chiếc ba lô kia…"