Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 345
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:39:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp thấy có điều gì đó rất bất thường. Tư Đồ Liêu và Vương Ung Giản ngủ cùng phòng. Dù Vương Ung Giản không biết Tư Đồ Liêu chính là Đồ Nhất, nhưng chỉ cần Tư Đồ Liêu ở đó, anh ta đã có thể dựa vào được rồi.
Vả lại, nhiệm vụ của họ vẫn chưa hoàn thành. Nếu Vương Ung Giản thật sự gặp rắc rối, Tư Đồ Liêu chắc chắn không để yên.
Vậy thì lý do gì khiến Vương Ung Giản lại gõ cửa giữa đêm, khẩn thiết như vậy?
Nếu đúng là không phải anh ta, thì càng không thể là Tư Đồ Liêu.
Khuất Ức Hàn gật đầu, rồi lên tiếng hỏi vọng ra cửa:
"Vương Ung Giản, là anh đó hả?"
Giọng Vương Ung Giản đáp lại từ ngoài cửa, nghe rõ ràng vội vã và hốt hoảng:
"Phải! Là tôi đây! Mở cửa nhanh lên!"
Khuất Ức Hàn quay sang nhìn Bạch Thu Diệp, như chờ chỉ thị.
Bạch Thu Diệp hỏi lớn:
"Vương Ung Giản, Đồ Nhất có đi cùng anh không?"
Lần này, một giọng khác vang lên từ sau cánh cửa—là Tư Đồ Liêu:
"Là tôi đây. Các cô mau mở cửa đi, phòng tụi tôi bị chặn lại rồi!"
Bạch Thu Diệp khẽ lắc đầu, nói nhỏ với Khuất Ức Hàn:
"Không phải họ đâu. Đừng để ý."
Lời cô vừa dứt, thì một tiếng gõ khác vang lên—lần này là cửa phòng họ.
Một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài:
"Trong phòng có ai không? Tôi là chị Tường. Tầng hai bị ngập rồi, mau xuống lầu!"
Khuất Ức Hàn rúc sâu vào chăn, giọng run run:
Mộng Vân Thường
"Chị... chị nghĩ người đó cũng không phải chị Tường thật đúng không?"
Bạch Thu Diệp ngước nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ chỉ đúng một giờ sáng.
Cô trầm giọng:
"Người ở tầng hai ngoài ba sinh viên kia thì đều giống tụi mình—là người chơi cả. Không có lý gì giữa đêm lại đốt lửa hay ra ngoài mà không lý do."
Nghe xong, Khuất Ức Hàn chợt sững người.
"Chị… ba sinh viên đó… Giờ ngoài cửa cũng có ba ‘người’..."
Cô ta lẩm bẩm như nhớ ra điều gì:
"Hồi chiều chia phòng, em nhớ là chị Tường chưa kịp phát chìa khóa cho ba người đó, mà họ đã tự lên lầu luôn rồi..."
Bị nhắc như vậy, Bạch Thu Diệp cũng rùng mình.
Hai thương nhân thì được nhận chìa khóa từ đầu. Nhưng ba sinh viên kia thì không—họ cứ thế xách hành lý lên tầng mà không ai ngăn cản.
Lúc đó, cô không để tâm lắm. Ai ngờ được ban ngày cũng có thể chạm trán thứ kia.
Tiếng đập cửa cả ở tường lẫn cửa phòng bỗng nhiên im bặt.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, từ ngoài cửa vọng vào những tiếng thì thầm rất nhỏ:
"Làm sao bây giờ… không ai mở cửa..."
Một giọng khác vang lên, nghẹn ngào:
"Chẳng lẽ chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây sao?"
Người thứ ba cất tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/345.html.]
"Không được… người đó sắp lên tới nơi rồi!"
Giọng đầu tiên nài nỉ:
"Đợi tôi một chút nữa thôi!"
Đúng lúc đó, ổ khóa "cạch" một tiếng, cửa phòng Bạch Thu Diệp hé ra một khe nhỏ.
Ba người sinh viên mà họ gặp vào ban ngày đứng ở bên ngoài. Ánh mắt họ vô hồn, trống rỗng, nhìn chằm chằm xuống dưới gầm giường.
Nhưng chiếc giường mà Bạch Thu Diệp và Khuất Ức Hàn đang nằm đã được họ dời sát tường từ trước.
Dưới chân giường chỉ còn lại một chiếc giường gỗ khác—đã bị gãy chân, nằm chỏng chơ ở giữa phòng.
Ba người kia như không thấy sự tồn tại của Bạch Thu Diệp và Khuất Ức Hàn. Họ bước thẳng tới chiếc giường gãy, nét mặt căng thẳng và lo lắng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
"Mau khóa cửa lại! Không cho hắn vào được!"
Người thứ hai thì thầm:
"Chúng ta giờ phải làm sao? Trốn trong này cả đêm à?"
Người còn lại run rẩy lên tiếng:
"Hay… hay là trèo qua cửa sổ?"
Người đầu tiên lập tức ngăn lại:
"Không được đâu! Ngoài đó là vách đá đấy. Lỡ trượt chân thì tiêu đời."
Đúng lúc ấy, một người trong số ba sinh viên bỗng run giọng hét lên:
"Không ổn rồi! Giữa phòng 304 và 305 sao lại có thêm một cánh cửa nữa?!"
Anh ta càng nói càng hoảng loạn:
"Tôi vừa nghe thấy ai đó đi qua bên kia phòng! Trời ơi... lẽ nào cửa không khóa?!"
Cả ba cùng im bặt. Trong không khí chợt rơi vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, tất cả ánh mắt đều hướng về cánh cửa nối giữa hai phòng.
Ngay giây tiếp theo, cả ba hoảng loạn như phát điên.
Một người lao vào nhà vệ sinh, một người chạy bổ tới cửa sổ, còn người còn lại lùi sát vào giường, ngồi thụp xuống.
Tiếng hét vang lên. Người trốn trong nhà vệ sinh đột nhiên m.á.u me đầm đìa, hai hốc mắt trống rỗng, m.á.u chảy đầy mặt. Trên sàn xuất hiện hai hòn cầu đỏ như máu, lăn lóc trên nền gạch lạnh, cuối cùng dừng lại ngay ngưỡng cửa.
Người chạy ra cửa sổ thì dựa hẳn người ra ngoài lan can, nửa thân trên đung đưa không vững như tấm bảng sắp đổ. Rồi chẳng mấy chốc, anh ta mất thăng bằng và rơi thẳng xuống dưới.
Người cuối cùng co quắp trên giường, tự dùng tay siết cổ mình, hai chân đạp mạnh vào không khí. Một lúc sau, cả cơ thể anh ta đột ngột ngừng giãy giụa, nằm yên bất động.
Khuất Ức Hàn cứng người lại, nuốt nước bọt, lắp bắp:
"Chị ơi... đây là thật hay chỉ là ảo giác?"
Câu hỏi của cô vừa dứt, người nằm trên giường đột nhiên rướn người dậy, hai mắt vẫn trống rỗng, m.á.u bắt đầu rỉ ra từ từng lỗ hổng trên mặt và người anh ta.
Ở nhà vệ sinh, người mất mắt m.á.u me lênh láng từ từ bước ra, hai cánh tay dài bất thường đang vươn tới.
Còn phía cửa sổ, một bàn tay nhợt nhạt bám lấy lan can, sau đó là nửa cái đầu vỡ nát lộ ra, đang cố gắng trèo ngược vào trong phòng. Cả ba xác c.h.ế.t đồng loạt phát ra tiếng "hừ——hừ——", nghe như một đoạn ghi âm bị méo mó.
Khuất Ức Hàn hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Thu Diệp:
"Chị... chị ơi, chạy mau——!"
Nhưng giọng nói của cô bỗng dừng lại giữa chừng. Cô vừa ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta buồn nôn.
Trong lúc mọi thứ rối loạn, Bạch Thu Diệp đã lôi ra một vật — một chiếc lư hương nhỏ chỉ bằng vỏ sò, trong đó cắm ba nén nhang xanh mảnh bằng nửa ngón tay.
Trong chớp mắt, ba nén hương dẫn xác đã được châm lửa.
Lúc đầu, ba con quỷ đang đồng loạt nhắm về phía họ, nhưng ngay khi một nén hương vừa cháy, con quỷ trong nhà vệ sinh bỗng dừng bước, quay ngoắt nửa thân trên về hướng khác.
Như bị điều khiển bởi một sức mạnh không thể cưỡng lại, nó đột ngột ôm lấy xác c.h.ế.t đang nằm trên giường, rồi bất ngờ lao tới cắn thẳng vào con quỷ còn lại đang trèo vào từ cửa sổ.