Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 344
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:31:59
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ung Giản cúi đầu nhìn bức ảnh rồi hỏi: "Lúc đó anh ta thấy Ngô Nhược Nam à?"
Bạch Thu Diệp khẽ gật đầu. Thật vậy, ngay sau thời điểm đó, Ngô Diệu Tổ quả thực trở nên vô cùng hoảng loạn.
Cô tiếp tục lật sang tấm kế tiếp, chỉ còn lại hai tấm.
Khi tấm thứ hai từ dưới lên hiện ra, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Bốn người vẫn giữ nguyên vị trí trong ảnh. Nhưng giờ, Ngô Diệu Tổ không còn nhìn trần nhà nữa—ánh mắt anh ta đang hướng thẳng về phía nhóm họ.
Chính xác hơn, anh ta đang nhìn về phía sát bên cạnh Vương Ung Giản.
Trong ảnh, phía sau Vương Ung Giản xuất hiện một cánh tay.
Dưới ánh sáng đơn sắc, làn da của cánh tay ấy trắng nhợt một cách dị thường.
Bên dưới, sau chân anh ta—nơi không bị cơ thể che khuất—lộ ra một đôi chân.
Dù ảnh mờ, nhưng vẫn có thể thấy đó là đôi chân thon dài, trắng tái.
Trên đôi chân là vạt váy tối màu, gần như hòa vào màu khăn trải bàn.
Khăn trải bàn khi đó là màu đỏ, vậy nên váy kia cũng chắc chắn là đỏ.
Vương Ung Giản nuốt khan, miệng bật ra một câu chửi: "Chết tiệt..."
Khuất Ức Hàn hít sâu, ánh mắt không rời khỏi tấm ảnh: "Vẫn còn một tấm nữa."
Bạch Thu Diệp rút tấm ảnh cuối cùng ra khỏi xấp giấy.
Lần này, đến lượt Vương Ung Giản không giữ nổi bình tĩnh. Trong bức ảnh, ngay bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc váy đỏ không tay, tóc dài phủ gần kín mặt, chỉ để lộ một khe hở nhỏ.
Làn da trắng toát của người phụ nữ trong ảnh đen trắng trở nên nổi bật đến rợn người — trắng đến mức không giống người thật. So với cô ta, làn da của bốn người bọn họ như thuộc về một thế giới khác.
Không ai ngờ rằng họ lại từng vô tư chụp chung với nữ quỷ mà không hề hay biết.
Khuất Ức Hàn hét lên thất thanh:
"Trời ơi! Lúc đó tôi hoàn toàn không nhận ra!"
Nghĩ đến cảnh bản thân còn đứng đó thảo luận cách tạo dáng với Bạch Thu Diệp, một luồng khí lạnh từ chân cô lập tức chạy ngược lên tận đỉnh đầu.
Cô nữ sinh trong phòng cũng nhìn thấy bức ảnh, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội hét lớn:
"Ra ngoài đi! Tôi phải nghỉ ngơi! Mau ra khỏi đây!"
Không để họ kịp phản ứng, cô ta đẩy cả nhóm Bạch Thu Diệp ra ngoài và đóng sầm cửa lại, như thể sợ nữ quỷ trong ảnh sẽ chui ra, trốn vào phòng mình.
Vương Ung Giản đứng c.h.ế.t trân:
"Vậy… đây chính là thứ các người thấy sau lưng tôi lúc trước?"
Bạch Thu Diệp gật đầu đồng cảm.
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi lẩm bẩm:
"Thôi thì… trải qua từng đó chuyện rồi, thêm một bức ảnh cũng chẳng thay đổi được gì."
Tư Đồ Liêu nhún vai, tỏ vẻ hài hước:
"Ừ thì… người một nhà cả mà."
Vương Ung Giản: "..."
Họ trở lại tầng ba, nơi chỉ có ba phòng có người ở: phòng 303 là của hướng dẫn viên, phòng 304 của Bạch Thu Diệp và Khuất Ức Hàn, còn phòng 305 là chỗ của Vương Ung Giản và Tư Đồ Liêu.
Khi đi ngang qua phòng 303, cả nhóm để ý dưới khe cửa không có ánh sáng hắt ra.
Khuất Ức Hàn thì thầm:
"Chắc bà ta ngủ rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/344.html.]
Bạch Thu Diệp nhìn thoáng qua cánh cửa rồi nói nhỏ:
"Cũng có thể… trong phòng không có ai."
Vương Ung Giản thở dài, giọng đầy cảnh giác:
"Thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Coi như không thấy gì thì hơn."
Về tới phòng, Khuất Ức Hàn lập tức đi rửa mặt. Còn Bạch Thu Diệp thì đứng bên cửa sổ, nhìn ra hướng bãi biển.
Bên ngoài tối đen như mực. Trên nền đá đen, không một ánh đèn nào còn sáng. Trời đầy mây, ánh trăng và sao chỉ le lói chiếu qua, khiến cả không gian càng thêm âm u.
Từ tầng ba nhìn xuống không thể thấy được con đường vách đá dẫn ra bãi biển. Họ cũng không rõ ánh sáng lập lòe lúc trước còn ở lại nhà họ Ngô hay đã rời đi.
Khuất Ức Hàn bước ra từ phòng tắm, lau tóc:
"Chị đi rửa mặt đi."
Bạch Thu Diệp gật đầu, cầm khăn vào phòng tắm.
Nước ở đây phải dùng từ thùng nước mà chị Tường đã chuẩn bị sẵn. Cô cúi xuống múc nước lên rửa mặt.
Nhưng cô không hề hay biết, khi đang cúi đầu, một bóng đỏ mờ ảo nhẹ lướt qua sau lưng cô.
Rửa mặt xong, ngẩng đầu lên nhìn gương, dưới ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ, gương mặt cô trông nhợt nhạt đến lạ.
Chính lúc đó, cô phát hiện ra có một vật gì đó màu đỏ nằm ở khe hẹp giữa gương và tường.
Cô nghiêng người quan sát kỹ hơn — một vật hình tam giác, được bọc vải đỏ.
Bạch Thu Diệp lấy ra một lá bùa bình an, kẹp vào ngón tay rồi mới gắp vật đó ra khỏi khe gương. Lá bùa không hề có phản ứng bất thường, cô mới yên tâm dùng nó để tách lớp vải.
Mộng Vân Thường
Bên trong lớp vải đỏ hình chữ nhật là một viên đá cuội mỏng. Mặt sau viên đá có những đường khắc kỳ lạ. Nhìn kỹ, đó là hình một vị thần — đầu cá, mắt người, thân cừu.
Hiển nhiên, đây là một vật được cố ý giấu sau gương.
Trong phòng chỉ có cô và Khuất Ức Hàn, mà ngoài họ ra, chỉ còn chị Tường là có chìa khóa để ra vào.
"Chị ta cũng tin thần cá à?"
"Nhưng tại sao lại giấu sau gương?"
Trong các truyền thuyết, gương được cho là vật kết nối giữa thế giới con người và cõi âm, có thể phản chiếu hoặc dẫn dắt linh hồn. Việc đặt một biểu tượng thần cá trong tam giác đỏ phía sau gương chắc chắn không phải vô tình.
Cô khẽ lẩm bẩm:
"Vật này không có tà khí, tạm thời cứ để nguyên."
Bạch Thu Diệp cẩn thận bọc viên đá lại như cũ, rồi nhét trở lại sau gương.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Khuất Ức Hàn đã nằm ngủ say, ôm gối ở mép giường.
Cô trèo lên giường, lặng lẽ lấy con d.a.o rựa trong ba lô ra, đặt dưới gối, rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa đêm, một âm thanh vang lên làm cô bật dậy.
Là tiếng gõ cửa — không phải cửa chính, mà là cánh cửa nối liền giữa hai phòng 304 và 305.
Tiếng đập cửa ngày càng lớn, khiến cả căn phòng như rung lên từng hồi. Người đang ngủ rất say bên cạnh—Khuất Ức Hàn—cũng bị đánh thức.
Cô ta choàng tỉnh, cuộn chặt chăn lại, giọng ngái ngủ:
"Chị, chuyện gì vậy?"
Bạch Thu Diệp ngồi dậy, mắt không rời khỏi cánh cửa:
"Bên ngoài có người đang gõ cửa."
Khuất Ức Hàn nhíu mày: "Không lẽ Vương Ung Giản gặp chuyện à?"
Cô ta đang giữ chìa khóa, vừa định bước xuống giường thì bị Bạch Thu Diệp kéo tay giữ lại.
"Đừng vội. Hỏi thử anh ta trước đã."