Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 343
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:27:52
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Đồ Liêu quan sát xung quanh rồi đáp:
"Hôn lễ xảy ra bao nhiêu chuyện thế này, dám rời đi giờ này thì chắc chỉ có nhóm ông ta thôi."
Bạch Thu Diệp gật đầu:
"Nghe cũng hợp lý."
Tư Đồ Liêu bất ngờ quay sang nhìn cô:
"Cô giấu bà cụ kia ở đâu rồi?"
Bạch Thu Diệp tròn mắt ngạc nhiên:
"Sao anh biết tôi giấu bà ta?"
Khuất Ức Hàn còn sốc hơn:
Mộng Vân Thường
"Gì cơ? Chị giấu bà ta thật à?"
Vương Ung Giản đứng bên cũng không hiểu gì:
"Các người đang nói gì thế?"
Tư Đồ Liêu giải thích:
"Trước khi tôi ra sau vườn, tôi có thấy bà cụ lấp ló qua cửa sổ. Nhưng sau khi cô vào nhà, thì bà ta biến mất."
Bạch Thu Diệp thản nhiên:
"Tôi trói bà ta chung với cháu trai bà ta."
Khuất Ức Hàn ngỡ ngàng:
"Chị… chị mạnh thật đấy… Bây giờ bà ta ở đâu rồi? Đừng nói là vẫn còn bị trói trong nhà họ Ngô nha?"
Bạch Thu Diệp gật đầu, thầm may mắn vì mình chưa lỡ lời nói rằng còn dàn dựng nguyên một buổi lễ cưới để dọa bà cụ kia. Nếu nói thật chắc Khuất Ức Hàn sốc tới ngất.
Khuất Ức Hàn lẩm bẩm:
"Mắt người nhà họ Ngô có vấn đề thật rồi…"
Bạch Thu Diệp đáp:
"Họ chỉ không nghĩ bà ta lại bị giấu ở đó thôi."
Khuất Ức Hàn lại lắc đầu:
"Em mà thấy xác c.h.ế.t trong nhà là chạy luôn rồi. Mà chị còn trói bà ta... Tâm lý chị chắc bằng sắt quá."
Nghĩ lại, lúc đó chỉ có mỗi mình Bạch Thu Diệp ở trong nhà, Tư Đồ Liêu và Khuất Ức Hàn đều đứng ngoài. Trong hoàn cảnh đó, cô không chỉ trói được một người lớn tuổi mà còn là nhân vật quan trọng của nhà họ Ngô. Quả thật khiến người khác không thể không nể.
Cả nhóm vừa trò chuyện vừa đi đến trước nhà trọ.
Bên trong căn nhà trọ ba tầng, vẫn còn nhiều phòng sáng đèn. Ánh đèn ấy như một lời nhắc nhở, giúp họ nhớ rằng tất cả mọi chuyện chỉ là trong phó bản, không nên để bản thân quá chìm đắm vào nhân vật.
Khi họ bước đến tầng một, bất ngờ cánh cửa phòng 101 bật mở.
Một nam sinh đi cùng với giáo sư Bao Vĩ Tân bước ra ngoài. Thấy cả nhóm Bạch Thu Diệp, cậu ta trợn tròn mắt, miệng há ra như sắp rơi cả cằm xuống đất, rõ ràng là đang rất sốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/343.html.]
Nam sinh lắp bắp hỏi:
"Hôn lễ… kết thúc rồi à?"
Bạch Thu Diệp khẽ nói: "Cậu ngạc nhiên vì chúng tôi vẫn còn sống đúng không?"
Nam sinh chỉnh lại gọng kính, đáp một cách nhẹ nhàng: "Sao lại thế được, tôi còn tưởng mấy người sẽ thức trắng cả đêm cơ."
Bạch Thu Diệp mỉm cười: "Chỉ tiếc là người thân tụi tôi ít quá. Nếu các cậu có mặt thì tốt rồi."
Thấy cuộc trò chuyện lại xoay về chủ đề ban chiều, nam sinh lập tức chuyển hướng:
"À đúng rồi, ảnh mấy người đưa cho giáo sư Bao hồi chiều đã được rửa xong rồi. Muốn xem không?"
Những tấm ảnh được chụp trong nhà của Ngô Nhược Nam, không hiểu sao mang theo cảm giác bất an mơ hồ.
Bốn người cùng đi theo cậu nam sinh đến trước cửa phòng 102. Cậu ta gõ nhẹ lên cửa. Một giọng nữ từ bên trong vang lên: "Ai đó?"
Nam sinh đáp: "Là tôi. Tôi dẫn người ở phòng 304 và 305 đến lấy ảnh."
Cánh cửa mở ra, một nữ sinh ăn mặc gọn gàng, tóc tai mượt mà không một sợi rối, đứng ở ngưỡng cửa rồi nói: "Ảnh được rửa xong từ chiều rồi, tôi còn chưa xem qua."
Nói xong, cô ta mở rộng cửa cho mọi người bước vào.
Nửa căn phòng đã được biến thành phòng tối đơn giản. Nửa còn lại là chỗ ngủ của nữ sinh. Một tấm rèm vải dày ngăn cách hai khu vực. Cô ta vén rèm, mời bốn người vào xem ảnh.
Khi đèn đỏ bật lên, ánh sáng làm cả căn phòng nhuộm sắc như đang chìm trong một bể máu. Trên tường treo la liệt ảnh, còn trong chiếc bồn nước đặt những tấm ảnh đang ngâm trong dung dịch thuốc rửa.
Một sợi dây căng ngang phòng, trên đó treo nhiều chiếc kẹp giữ những bức ảnh đang được phơi khô.
Nữ sinh bước đến, lướt tay qua từng tấm, rồi chọn ra vài tấm và lần lượt tháo xuống.
"Các anh chị thật là… chụp tận hơn hai chục tấm. Tôi vừa rửa vừa thấy, ngoài thay đổi góc chụp thì chẳng khác gì nhau." Cô ta vừa gỡ ảnh, vừa lầm bầm: "Đăng tạp chí cũng chỉ chọn được một tấm thôi, chụp nhiều thế này chỉ tổ phí công."
Bốn người rời khỏi khu vực phòng tối, nữ sinh kéo rèm lại rồi đưa cho họ xấp ảnh vừa gỡ xuống.
Bạch Thu Diệp cúi đầu xem. Trong ảnh trắng đen, mặt cô là tối nhất vì đứng xa ánh nến, nên khi rửa ra thì khuôn mặt khá mờ, thậm chí có vài hạt lấm tấm mờ nhòe.
Ba người còn lại cũng bị ảnh hưởng bởi ánh sáng yếu, gương mặt ai cũng có phần méo mó, ngũ quan như bị bóp méo nhẹ, khiến họ trông giống như ba dị nhân với nét mặt nhòe nhoẹt.
Ngược lại, Ngô Diệu Tổ lại là người rõ nét nhất. Khi đó, anh ta đang hoảng loạn đứng bên cạnh chiếc bàn dài. Cả người bị ánh nến chiếu sáng rực rỡ, biểu cảm trên gương mặt căng thẳng đến cực độ, nổi bật trong toàn bộ tấm hình.
Trước mặt Ngô Diệu Tổ là chiếc bàn phủ khăn đỏ. Màu đỏ ấy, khi được rửa ra ảnh đen trắng, lại thành một mảng tối đậm, trông như chất lỏng nhầy nhụa.
Ở góc ảnh nơi ánh nến không chiếu tới là một mảng đen kịt, tạo cảm giác như sân khấu kịch với ánh đèn spotlight chỉ soi được một phần nhỏ.
Ngoài bầu không khí rợn rợn, thì ảnh không có gì kỳ lạ.
Bạch Thu Diệp lật sang tấm ảnh kế tiếp, nội dung cũng tương tự. Một số tấm tiếp theo là loạt ảnh chụp liên tiếp, biểu cảm của mọi người có thay đổi nhỏ, chủ yếu do ánh nến chập chờn tạo nên sự khác biệt về sáng tối. Dù khác nhau đôi chút, tổng thể vẫn không có điều gì nổi bật.
Cô tiếp tục lật qua. Một tấm chụp từ góc gần bàn dài hơn, nhưng trừ vị trí máy ảnh thay đổi, nội dung vẫn vậy.
Cho đến khi cô cầm lên tấm ảnh thứ ba tính từ dưới lên, tay bất chợt khựng lại.
Trong ảnh, cô và ba người còn lại đứng gần nhau, tạo thành một hàng chéo. Đằng sau họ là Ngô Diệu Tổ đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Dù ảnh không quá rõ nét, nhưng nét sợ hãi trên gương mặt anh ta vẫn hiện rõ. Như thể trên trần có thứ gì khiến anh khiếp đảm cực độ.
Tuy nhiên, góc chụp của Bạch Thu Diệp không ghi lại được những gì ở phía trên.