Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 342
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:24:45
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ung Giản nuốt nước bọt, liếc nhìn cô dâu giấy nằm dưới đất: "Lúc nãy tôi thấy thứ gì đó từ người cô ta bay ra."
"Tôi cũng thấy." Bạch Thu Diệp gật đầu: "Thực chất cô dâu giấy chỉ là vật chứa. Hồn Ngô Nhược Nam đã rời khỏi đó rồi."
Tư Đồ Liêu nói tiếp: "Anh mang cô ta lên phòng lại đi. Phần động phòng vẫn chưa kết thúc."
Biết không thể trốn thoát, Vương Ung Giản đành cúi xuống, kéo cô dâu giấy lên. Anh ta dùng một tay nhấc bổng "cô vợ", cảm giác nhẹ đến bất ngờ khiến anh ta không khỏi rùng mình—vật này vậy mà vừa mới hại c.h.ế.t một người chỉ trong nháy mắt.
Mấy người thân nhà họ Ngô nghe tin hồn Ngô Nhược Nam đã không còn nhập vào cô dâu giấy thì càng hoảng sợ hơn. Ban đầu ai cũng muốn về, giờ thì chẳng ai dám rời khỏi tầng một. Họ chỉ dám ở lại, chờ nhóm người đưa Ngô Quang Tông quay lại.
Vương Ung Giản mang cô dâu giấy lên lại phòng tân hôn ở tầng hai, rồi đóng cửa. Bây giờ, trong căn phòng chỉ còn mình anh ta và "cô dâu".
Anh đặt cô dâu giấy ngồi dựa vào giường, rồi kéo ghế ngồi cách một khoảng, bất lực lẩm bẩm:
"Cô gái này... vị tiên nữ này... Tôi không biết cô có nghe được không, nhưng tôi phải nói. Dưa hái xanh thì không ngọt. Tôi không dám lợi dụng gì cô đâu. Tối nay cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ ngồi sát cửa. Sáng mai, tôi nhất định lập bài vị đàng hoàng cho cô."
Lẩm bẩm xong một hồi, thấy cô dâu giấy vẫn ngồi yên không động đậy, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Không biết qua bao lâu, anh ta bỗng giật mình tỉnh lại khi thấy cánh cửa phòng đã mở từ lúc nào. Ba người – Bạch Thu Diệp, Tư Đồ Liêu và Khuất Ức Hàn – đang đứng ở ngưỡng cửa vẫy tay với anh.
Vương Ung Giản vô thức quay đầu nhìn lại giường. Cô dâu giấy ban đầu được anh dựa vào tường, giờ đã nằm ngay ngắn trên giường như một người đang ngủ.
Anh cau mày, hỏi: "Sao các người vào được đây? Không phải đã nói để tôi ở lại một mình suốt đêm rồi sao?"
Bạch Thu Diệp trả lời: "Anh không nhận ra nhiệm vụ phụ đã hoàn thành rồi à?"
Anh vội mở thiết bị kiểm tra. Đúng thật, có một tin nhắn thông báo chưa đọc. Nhiệm vụ phụ của anh ta đã được đánh dấu hoàn tất, 150 vé sinh tồn cũng đã được chuyển vào tài khoản.
Mặt Vương Ung Giản lập tức sáng bừng lên: "Tốt quá! Xem ra những lời tôi nói lúc nãy có hiệu quả thật!"
Bạch Thu Diệp tò mò: "Anh nói gì với cô ta vậy?"
Vương Ung Giản vừa kể lại đoạn độc thoại của mình, vừa tiếp tục xem lại thông báo nhiệm vụ. Nhưng ngay lúc ấy, anh chợt phát hiện ra chữ trên màn hình bắt đầu biến dạng. Các ký tự như bị vặn xoắn, và có vệt m.á.u đỏ nhạt rỉ ra từ từng nét chữ.
Anh giật nảy mình, đứng bật dậy. "Khoan đã... có chuyện gì đó không ổn."
Bạch Thu Diệp cau mày: "Anh sao vậy?"
Vương Ung Giản nhìn lên, định trả lời. Nhưng rồi anh sững người.
Người đứng ở cửa không còn là Bạch Thu Diệp nữa.
Thay vào đó là một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, không tay, tóc tai rũ rượi, phủ gần hết gương mặt.
Người phụ nữ ấy vẫn tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì không ổn vậy?"
Mộng Vân Thường
Vương Ung Giản run lên, lùi lại theo phản xạ, rồi liếc nhanh về giường.
Cô dâu giấy đã biến mất. Chỉ còn lại bộ chăn cưới đỏ như m.á.u phủ lên nệm.
Anh quay đầu lại—cô dâu giấy đang đứng ngay sát mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một gang tay.
Một thứ cảm giác như có lực hút vô hình từ cơ thể cô ta khiến Vương Ung Giản không thể nhúc nhích. Toàn thân như bị đông cứng lại.
Rồi anh nghe thấy một giọng nói u ám, mơ hồ vang lên ngay bên tai:
"Miếu Cô Nương..."
Vương Ung Giản bừng tỉnh, mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trên giường, còn cô dâu giấy thì đang dán chặt vào lưng anh ta.
Toàn thân anh lạnh buốt, các đầu ngón tay cứng đờ như thể vừa chạm vào móng vuốt của một con gà đông lạnh.
Cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, ba người Bạch Thu Diệp bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/342.html.]
Vương Ung Giản run rẩy:
"Chẳng lẽ tôi vẫn đang mơ?"
Bạch Thu Diệp liếc qua cảnh tượng trên giường, bình thản nói:
"Mơ gì chứ? Anh còn ghê hơn trong mơ nữa."
Nhìn thấy cô dâu giấy nằm sát mình, Vương Ung Giản hoàn toàn tỉnh táo. Anh ta lập tức bật dậy, nhảy xuống giường và tránh xa cô dâu giấy.
Khuất Ức Hàn bước tới, giọng trách móc:
"Chúng tôi nghe thấy tiếng động trong phòng anh, gõ cửa mãi không được, lo quá nên phá cửa vào luôn."
Vương Ung Giản thở dốc, nói:
"Tôi vừa gặp ác mộng… Cô ta nói một câu cuối cùng là 'Miếu Cô Nương'. Là ý gì?"
Bạch Thu Diệp trả lời:
"Ý cô ta là muốn anh đến Miếu Cô Nương. Trước đó chị Từ có nhắc rồi – những phụ nữ chưa kết hôn ở đây sau khi c.h.ế.t thì không được vào từ đường, cũng không có bài vị trong nhà. Miếu Cô Nương chính là nơi lập bài vị cho họ."
Vương Ung Giản liếc nhìn cô dâu giấy đang nằm im trên giường:
"Ít nhất thì… cũng có chỗ để đi."
Khuất Ức Hàn nhăn mặt:
"Chúng tôi lại phải theo anh nữa à…"
Dù lẩm bẩm, nhưng cả nhóm đều hiểu – muốn hoàn thành hôn lễ, họ buộc phải đi theo Vương Ung Giản đến cùng.
Vương Ung Giản hỏi tiếp:
"Ngô Quang Tông và mấy người kia về chưa?"
Bạch Thu Diệp gật đầu:
"Rồi. Họ đang lo tang lễ cho cha ông ta."
Nghĩ đến chuyện xảy ra, không ai không cảm thấy Ngô Quang Tông quá bất hạnh – trong cùng một ngày mất cả con trai lẫn cha.
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ:
Không biết ông ta có ngất thêm lần nữa khi phát hiện mẹ mình bị trói cả đêm không…
Vương Ung Giản nghiêm mặt:
"Tốt nhất chúng ta đừng dây vào ông ta nữa. Tôi tính ngày mai sẽ đi Miếu Cô Nương. Đêm nay quay về nhà trọ nghỉ ngơi trước đã."
Nghe vậy, Khuất Ức Hàn reo lên:
"Được đấy! Sáng mai đi, chắc chắn không có chuyện gì đâu!"
Tư Đồ Liêu cười nhạt:
"Hy vọng là vậy."
Cả nhóm bước ra cửa. Khi đi ngang qua phòng ông lão họ Ngô, họ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ bên trong. Người nhà họ Ngô lúc này đã không còn tâm trí để để ý đến họ nữa.
Bên ngoài, ngọn nến trong lồng đèn đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại mảnh vải đỏ thẫm lay động trong gió đêm, phản chiếu ánh sáng lờ mờ.
Họ rảo bước về phía nhà trọ. Khi đi đến gần vách núi, ánh sáng lập lòe từ con đường dẫn xuống bãi biển phía nam lọt vào tầm mắt.
Bạch Thu Diệp nhìn về hướng đó rồi nói:
"Đó là đám người của Ngô Quang Tông à?"