Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 340
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:16:26
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả mọi người đều hiểu, lời giải thích vừa rồi của bà ta chỉ là cái cớ để rút lui trong im lặng. Với những chuyện dính đến ma quỷ, dù biết rõ nhưng ai cũng chọn cách giả vờ như không thấy.
Một người họ hàng lên tiếng phụ hoạ:
“Cô dâu đã được đưa vào phòng rồi, chắc cũng đến lúc chúng ta nên để đôi trẻ nghỉ ngơi.”
Người phụ nữ làm mối gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, chúng ta ra ngoài thôi.”
Nhưng khi bà ta vừa xoay người định bước đi, Vương Ung Giản đột ngột lên tiếng, giọng nặng nề:
“Khoan đã.”
Người phụ nữ quay lại hỏi: "Chàng rể còn việc gì nữa sao?"
Vương Ung Giản gượng cười: "Đã là người một nhà rồi, tôi nghĩ nên xuống dưới uống với mọi người một ly cho phải phép."
Người nhà họ Ngô ngập ngừng: "E là không tiện lắm..."
Tư Đồ Liêu liền xen vào: "Có luật nào cấm chú rể uống rượu với khách đâu?"
Người phụ nữ thoáng do dự: "Chuyện này thì..."
Bạch Thu Diệp lên tiếng dứt khoát: "Các người còn e dè gì nữa? Chuyện cũng đâu còn gì để giấu. Hai người trong phòng kia giờ đã là vợ chồng rồi."
Vương Ung Giản nghe vậy, mặt biến sắc như vừa nuốt phải thứ gì rất khó chịu. Nhưng câu nói ấy lại khiến người nhà họ Ngô tạm yên lòng.
Người phụ nữ nói: "Chàng rể đúng là nên làm quen với gia đình. Nhược Nam đợi thêm chút chắc cũng không sao."
Vương Ung Giản như được cứu thoát, thở phào nhẹ nhõm rồi theo mọi người rời khỏi phòng tân hôn. Người nhà họ Ngô cũng nhanh chóng rút lui, chẳng ai muốn nán lại tầng trên thêm giây nào.
Khi chỉ còn lại nhóm mình, Vương Ung Giản nói: "Công việc làm thêm của tôi vẫn chưa hoàn thành, còn các cậu?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu: "Tôi cũng vậy."
Vương Ung Giản bối rối: "Rõ ràng hôn lễ kết thúc rồi, sao nhiệm vụ vẫn chưa được tính là xong?"
Tư Đồ Liêu nhếch môi: "Anh chắc là kết thúc rồi à? Cứ yên tâm, phần còn lại mới thực sự đáng mong chờ."
Vương Ung Giản cười khổ: "Xui tận mạng thật."
Họ cùng nhau đi xuống tầng dưới, nơi khách khứa vẫn tiếp tục ăn uống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi Vương Ung Giản xuất hiện, ánh mắt của mọi người lập tức tránh né, như thể anh là thứ gì đó không sạch sẽ.
Bạch Thu Diệp đảo mắt nhìn quanh, thấy Ngô Quang Tông cùng vài thanh niên đang cầm đèn pin, tiến dần về phía xa.
Khuất Ức Hàn hỏi: "Họ vẫn chưa tìm được bà lão à?"
Bạch Thu Diệp cảm thấy hơi căng thẳng. Cô không muốn để người khác phát hiện chuyện mình đã trói bà lão chung với xác Ngô Diệu Tổ trong phòng chứa đồ. Nhưng nếu cứ để vậy, chẳng mấy chốc xác bà ta sẽ bắt đầu phân hủy.
Việc nhóm người kia không dám mở tấm vải phủ t.h.i t.h.ể có lẽ là do kiêng kỵ. Tuy Ngô Nhược Nam là trường hợp đầu tiên, nhưng không có gì đảm bảo nhà họ Ngô sẽ không còn lần thứ hai.
Lúc này, Vương Ung Giản tiến tới bàn của nhóm, cầm ly nước lên uống một ngụm. Vừa nhấp môi, anh ta lập tức phun ra, hoảng hốt la lên: "Trời ạ! Nước gì thế này? Mùi như tro hương ấy!"
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp cũng rót cho mình một ly, nhấp thử. Với cô, nước vẫn hoàn toàn bình thường.
Cô thản nhiên nói: "Có thể do anh vừa cưới quỷ tân nương, nên âm khí trên người nặng hơn bọn tôi."
Khuất Ức Hàn khẽ an ủi: "Không sao đâu, tụi tôi ăn uống cũng thấy hơi lạ lạ. Vài hôm sẽ ổn thôi."
Vương Ung Giản xoa trán: "Chả trách tôi lạnh toát từ lúc nãy đến giờ. Cảm giác như nhiệt độ cơ thể đang giảm từng chút một. Xong việc này, tôi thề cả đời không muốn cưới vợ nữa."
Khuất Ức Hàn cười: "Anh bị PTSD rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/340.html.]
Vương Ung Giản không đáp, chỉ nhìn chằm chằm ra phía sau lưng cô.
Khuất Ức Hàn lúc này đang ngồi quay mặt về căn nhà nhỏ, lưng hướng về phía các vị khách dự tiệc. Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Vương Ung Giản, cô tò mò ngoái đầu nhìn lại.
Ngay giây sau đó, cô hét lên, khiến mọi người lập tức chú ý.
Ở bàn tiệc ngoài rìa, một người giấy mặc lễ phục đỏ đang đứng đó. Chính là cô dâu giấy đã cùng Vương Ung Giản làm lễ thành thân. Không còn chiếc khăn voan che mặt, trên đầu nó đội mũ phượng, đầu nghiêng nghiêng nhìn về phía trước.
Đôi mắt được vẽ lên giấy không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ sẫm, có phần đen lại như m.á.u để lâu ngày.
"Áaaaaa!"
"Chạy đi!"
"Có ma!"
Tiếng thét vang lên khắp nơi. Cả nhà họ Ngô trở nên hỗn loạn, khách khứa hoảng loạn bỏ chạy. Chỉ trong vài phút, hơn trăm người đã biến mất khỏi sân.
Trước cửa nhà chỉ còn lại cô dâu giấy đứng cô độc, bộ váy cưới đỏ rực nổi bật giữa đêm tối, hòa cùng ánh đèn lấp lánh của bàn tiệc trống rỗng.
Vương Ung Giản run giọng nói: "Mẹ nó... Sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành? Chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng ở đây thật à?"
Bạch Thu Diệp cúi giọng, thì thầm với anh: "Tôi thấy cô ta yêu anh thật lòng đấy. Chắc không muốn rời xa anh nửa bước đâu."
Vương Ung Giản cũng đáp nhỏ: "Đừng chọc tôi nữa, chị à. Mau nghĩ cách giúp tôi đi."
Cô dâu giấy vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Bộ áo cưới đỏ nổi bật đến chói mắt giữa màn đêm xanh sẫm như tranh, khiến khung cảnh trở nên hư ảo một cách rùng rợn.
Không ai biết ánh mắt đen đặc kia đang nhìn về phía ai, nhưng bất cứ ai vô tình đối diện với nó đều cảm thấy như bị móc sạch hơi ấm, lạnh buốt đến sống lưng.
Vương Ung Giản đưa miếng ngọc bội lên trước ngực, nét mặt căng thẳng như thể chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, anh ta sẽ lập tức phản ứng.
Tư Đồ Liêu nhanh chóng giữ chặt lấy anh ta, trấn an:
"Đừng manh động. Cẩn thận không lại khiến cô dâu bỏ chạy, không hoàn thành được nhiệm vụ đâu."
Nghe thế, Vương Ung Giản cố gắng kìm lại cơn hoảng loạn trong lòng. Anh ta nhớ ra bên cạnh còn ba người nữa, tâm trạng cũng vì vậy mà đỡ căng thẳng hơn đôi chút.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ dưới bàn:
"Chàng rể, đưa cô dâu vào phòng đi…"
Cả nhóm quay đầu nhìn. Dưới chân bàn, một bà thím đang ôm chặt lấy chân bàn, toàn thân run rẩy, sắc mặt còn tái hơn cả Vương Ung Giản.
Vương Ung Giản vốn đã tức, nghe vậy liền gắt lên:
"Bà thích lo chuyện người khác thế cơ à? Hay bà vào làm thay đi?"
Dưới gầm bàn vẫn còn vài người thân nhà họ Ngô đang trốn. Nghe Vương Ung Giản lớn tiếng, họ lập tức lầm bầm những lời khó nghe.
"Không quản nổi vợ, đúng là đồ vô dụng."
"Rể ở rể thì được bao nhiêu giá trị."
"Vác nổi cô dâu cũng không xong, còn đàn ông gì nữa."
Mộng Vân Thường
Vương Ung Giản nghiến răng, lạnh lùng đáp:
"Tôi không phải."
Câu nói đó khiến đám người thân nhà họ Ngô lập tức im bặt.
Ngay lúc ấy, cô dâu giấy bắt đầu động đậy.