Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 339

Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:13:35
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc đó, Vương Ung Giản vẫn đứng c.h.ế.t trân. Người phụ nữ lại hô giục:

"Bái cao đường đi, cảm tạ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ."

Không còn cách nào khác, Vương Ung Giản đành cúi đầu lạy về phía chiếc ghế trống đầu bàn dài.

Anh ta vừa cúi vừa kéo theo dải lụa đỏ, khiến cô dâu giấy cũng nghiêng người theo.

Cô dâu giấy gần như ngã khỏi ghế, khiến Vương Ung Giản phải giơ tay đỡ.

Ngay khi tay chạm vào vạt áo cưới, một luồng khí lạnh như băng từ đầu ngón tay lan thẳng đến sống lưng, khiến anh ta giật mình buông tay ngay lập tức.

Tim anh ta đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Người phụ nữ tiếp tục đọc to:

"Phu thê giao bái!"

Vương Ung Giản cứng người xoay mặt về phía "cô dâu", hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu chín mươi độ.

"Lễ thành!"

Ngay khoảnh khắc người phụ nữ vừa dứt lời, Vương Ung Giản còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì tiếng cạch vang lên – ly rượu trên bàn đổ lăn xuống đất.

Anh ta ngẩng đầu theo phản xạ, liếc về phía Ngô Quang Tông, chỉ thấy ông ta mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống ghế, mắt trợn trừng kinh hoàng.

Nhưng ánh mắt ông ta… không phải đang nhìn Vương Ung Giản.

Ông ta đang nhìn thẳng vào cô dâu giấy.

Vương Ung Giản vội quay đầu theo ánh mắt ấy, chỉ thấy người giấy ban nãy còn ngồi ngay ngắn, giờ đã xoay mặt về phía mình từ lúc nào.

Cô ta khom người, như đang muốn ngả về phía trước.

Dải lụa đỏ nối giữa hai người đột nhiên giật mạnh như có ai kéo, đung đưa liên tục dù trong phòng không có một cơn gió nào.

Tấm khăn voan đỏ trên đầu cô dâu cũng bị hất lệch, để lộ khuôn mặt trắng nhợt, vô hồn.

Đôi mắt đen thẫm được vẽ bằng mực nhìn chằm chằm vào Vương Ung Giản.

Hai má lại được tô hai khoanh tròn đỏ đậm – thứ đỏ rực rỡ mà chẳng có chút sinh khí nào.

Đôi môi đỏ mọng của cô dâu giấy khẽ mím lại, nổi bật trên gương mặt cùng đôi mắt to kỳ dị khiến ai nhìn cũng lạnh sống lưng.

Tim Vương Ung Giản như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh ta hoảng hốt ném vội dải lụa đỏ đang cầm trên tay, lùi lại hai bước rồi rút ngay miếng ngọc bội – vật phòng thân – ra kiểm tra. Cô dâu giấy theo lực kéo ngã xuống khỏi ghế, đổ nhào xuống sàn.

Bên ngoài, những vị khách cuối cùng cũng vừa kịp nhìn rõ mặt cô dâu giấy. Vừa nhìn thấy, họ lập tức hoảng loạn.

Người phụ nữ làm mối hốt hoảng hét lên:

“Chàng rể, cậu làm gì vậy? Mau đỡ cô dâu dậy!”

Vương Ung Giản cúi nhìn miếng ngọc bội trong tay. Nó vẫn nguyên vẹn, không nứt, cũng không bị nhuốm màu đen. Điều đó chứng tỏ anh ta chưa bị thứ gì tà ác tấn công. Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Vương Ung Giản nghĩ bụng: Dù cô dâu giấy này có kỳ lạ đến đâu, lễ cưới vẫn phải tiếp tục.

Mộng Vân Thường

Anh ta cúi người kéo cô dâu giấy đứng dậy. Thân thể cô ta nhẹ bẫng, chẳng khác gì một bộ quần áo rỗng. Bên trong hoàn toàn là khung tre bọc giấy.

Ngô Quang Tông – người vừa làm đổ ly rượu vì sợ hãi – giờ thấy cô dâu giấy không còn động đậy thì cũng dần trấn tĩnh. Ông ta nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/339.html.]

“Mau đưa người đi.”

Người phụ nữ làm mối lau mồ hôi trán, rồi nhanh chóng nói tiếp:

“Bái đường xong rồi, chàng rể, bây giờ có thể cõng cô dâu vào động phòng.”

Vương Ung Giản gượng gạo cúi người cõng cô dâu giấy lên lưng, rồi rời khỏi phòng.

Tiếng ồn ào bên ngoài bỗng chốc im bặt. Hơn một trăm vị khách đứng trước cổng nhà họ Ngô đều im lặng như tờ, chỉ còn tiếng kèn cưới vang vọng giữa không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Trong bầu không khí ngột ngạt, người phụ nữ làm mối quay đầu nhìn về phía bàn của nhóm Bạch Thu Diệp, cất giọng thúc giục:

“Bạn bè nhà trai, mau đi theo chàng rể vào động phòng đi, càng náo nhiệt thì càng may mắn.”

Bà ta lại quay sang nhìn sang bàn của bên nhà gái. Những người ngồi cạnh nhóm Bạch Thu Diệp dường như đã được dặn trước, đồng loạt đứng dậy đi theo Vương Ung Giản.

Bạch Thu Diệp để ý thấy mỗi người trong số họ đều có một lá bùa trừ tà dán trên tay áo.

Tư Đồ Liêu đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói:

“Đi thôi.”

Cả nhóm cùng nhau đứng dậy, nhập vào dòng người đang đưa Vương Ung Giản và cô dâu giấy sang một căn nhà bên cạnh.

Lên đến tầng hai, Vương Ung Giản bước vào phòng tân hôn với cô dâu giấy trên lưng.

Căn phòng này do chính Bạch Thu Diệp phụ trách trang trí. Nhìn một lượt có thể thấy sắc đỏ tràn ngập: từ ga giường, chăn, gối đến rèm cửa, tất cả đều là một màu đỏ chói, đỏ như máu.

Người nhà họ Ngô tụ tập đứng ngoài cửa, không ai dám bước chân vào trong.

Người phụ nữ làm mối cố gắng giữ không khí vui vẻ, nói to:

“Hồi nãy chàng rể lỡ tay vén khăn voan của Nhược Nam trước lễ đường là không đúng phép đâu. Nếu muốn vén khăn, thì phải đợi tới giờ mới chính thức được!”

Thế nhưng, không chỉ Vương Ung Giản mà cả người nhà họ Ngô đều giữ vẻ mặt nghiêm trọng, không ai hưởng ứng.

Vương Ung Giản nhìn cây gậy vén khăn đặt sẵn bên cạnh, do dự một lúc rồi chậm rãi cầm lấy, luồn vào bên dưới chiếc khăn voan đỏ phủ đầu cô dâu giấy.

Chiếc khăn voan cũng được làm bằng giấy, nhẹ tênh, khẽ đung đưa theo từng động tác của anh ta.

Vương Ung Giản hít một hơi, đưa tay vén chiếc khăn lên.

Ánh đèn trong phòng khiến mọi người nhìn rõ gương mặt bên dưới.

Làn da giấy của cô dâu giờ xám trắng, loang lổ những vệt xám đậm. Đặc biệt là vùng quanh mắt trái – sẫm màu như thể đã bị ngấm nước suốt nhiều ngày.

Người phụ nữ làm mối tái mặt, hoảng loạn còn hơn cả những người xung quanh. Bà ta chính là người đã mua cô dâu giấy từ tiệm giấy mã. Khi mang về, mặt cô dâu chỉ có nét vẽ ngũ quan và chút phấn hồng trên má, tuyệt đối không hề có vết ố nào.

Vậy mà giờ lại xuất hiện dấu hiệu ẩm mốc? Ý nghĩ về quỷ nhập tràn vào đầu bà ta khiến tay chân run rẩy.

Người phụ nữ cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói:

“Chắc lúc nãy ngã nên mặt mới bị bẩn thôi.”

Vương Ung Giản không nói một lời, nhưng ánh mắt anh ta đã nói lên tất cả. Anh ta biết rõ sàn nhà lúc nãy khô ráo hoàn toàn, không hề có chỗ nào dính bẩn. Hơn nữa, lúc cúi xuống nhặt cô dâu giấy lên, mặt cô ta vẫn còn sạch sẽ.

Mọi dấu hiệu đều chỉ ra một điều: Trong lúc anh ta cõng cô dâu lên lầu, đã có điều gì đó... thay đổi.

Loading...