Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 338

Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:54:27
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi chậm chạp. Khách mời đã đến đông đủ, nhà họ Ngô thắp đèn sáng trưng, mời cả dân làng biết nhạc cụ đến làm ban nhạc cho hôn lễ.

Tiếng kèn vang vọng khắp nửa làng. Khách khứa nâng ly cụng rượu, tiếng bát đũa chạm nhau lách cách, khiến không khí càng thêm rộn ràng.

Căn nhà được dựng riêng cho Ngô Nhược Nam đã mở toang cửa. Đèn lồng đỏ treo khắp lối vào, ánh nến chiếu xuyên qua lớp vải đỏ, nhuộm toàn bộ cửa chính thành sắc đỏ sẫm như máu.

Trên trần nhà là một chụp đèn lớn, bên trong đặt cây đèn cao ngang đầu người, ánh sáng đỏ rực tỏa khắp phòng, càng khiến nơi này thêm quỷ dị.

Nhóm Bạch Thu Diệp ngồi gần cửa, cũng bị bao phủ bởi thứ ánh sáng đỏ tà đó.

Họ nhìn vào bên trong, thấy chiếc bàn dài hôm trước kê sát tường bên trái giờ đã được kéo ra giữa phòng, quay thẳng ra cửa chính.

Khăn trải bàn đã được thay bằng một tấm vải đỏ thêu hoa uyên ương.

Hai cây nến đỏ lớn được đặt ở hai đầu bàn, cháy rực. Giữa bàn có ba đĩa bánh, xếp cao như núi nhỏ. Phía trước mỗi đĩa là một ly rượu đầy.

Không có bài vị tổ tiên, thần đất trời như thường lệ. Thay vào đó, giữa bàn, sát tường là một khung ảnh.

Trong khung là ảnh chân dung của Ngô Nhược Nam.

Chính là tấm ảnh nhóm họ đã thấy bên cạnh t.h.i t.h.ể Ngô Diệu Tổ lúc trưa.

Trong ảnh, cô ta mỉm cười duyên dáng, môi đỏ tươi như trái anh đào chín. Ánh nến phản chiếu lên mặt kính khiến ánh mắt cô ta như động đậy, như đang nhìn ra ngoài — sống động kỳ lạ.

Người nhà họ Ngô ngồi gần đó đều cúi đầu, không ai dám nhìn vào căn phòng, càng không dám nhìn thẳng vào bức ảnh.

"Ba phần đồ ăn, là mời quỷ ăn." Bạch Thu Diệp khẽ nói.

"Không có bài vị, tôi cũng không rõ họ dùng gì để làm lễ cưới cho Ngô Nhược Nam."

Cô nhìn lên bức tường phía sau khung ảnh, thấy có dán một chữ "Hỷ" to màu đỏ. Hai bên treo câu đối, ghi những lời chúc như "Trăm năm hòa hợp", "Long phụng trình tường".

Dải lụa đỏ giăng từ bốn góc kéo lên đỉnh trần, buộc vào xà ngang.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh đỏ lan rộng, bao phủ toàn bộ căn phòng, dội lên cả vách tường và sàn nhà, khiến cả không gian như ngập trong máu.

Màu đỏ vốn tượng trưng cho sự vui mừng, nhưng ở đây lại khiến người ta nghẹt thở, rờn rợn như đang dự một đám cưới dành cho người chết.

Lúc này, Ngô Quang Tông xuất hiện, sắc mặt sa sầm, trông đầy lo lắng. Bạch Thu Diệp đoán ông ta hẳn đang điên cuồng tìm mẹ mình nhưng không thấy.

Người phụ nữ từng nói chuyện với Bạch Thu Diệp vào buổi chiều cất tiếng:

"Bắt đầu bái đường đi. Thắp nến, đốt hương, tấu nhạc."

Tiếng kèn nổi lên, âm thanh gắt và dồn dập.

Lẽ ra sẽ có màn đốt pháo, nhưng vì sợ làm kinh động đến cô dâu quỷ, họ đã loại bỏ phần nghi thức đó.

Và rồi, Vương Ung Giản xuất hiện, mặc trên người bộ trang phục chú rể, từ căn nhà bên cạnh bước ra.

Hay đúng hơn là bị áp tải ra ngoài.

Dẫn đầu là Vương Ung Giản, theo sau là mấy người được nhà họ Ngô thuê về để giám sát, như sợ anh ta nhân cơ hội bỏ trốn.

Trên tay Vương Ung Giản là một dải lụa đỏ dài.

Đầu kia của dải lụa nối với... một người.

Ba người Bạch Thu Diệp nhìn kỹ, nhận ra phía sau Vương Ung Giản là một nhân vật trong bộ đồ cưới đỏ chót, đầu đội khăn voan che mặt.

Người này được khiêng ra bằng một chiếc kiệu nhỏ, cơ thể lắc lư theo từng bước chân người khiêng, khiến cả dải lụa đỏ cũng đung đưa theo nhịp.

Vương Ung Giản – vốn da hơi ngăm – giờ đây mặt mày trắng bệch như tường vôi, như thể đã bị hút cạn máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/338.html.]

Khuất Ức Hàn thì thào:

"Đó là xác của Ngô Nhược Nam thật sao? Em cứ tưởng anh ta chỉ phải bái đường với di ảnh cô ta."

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, hạ giọng:

"Không phải. Nhìn tay người ngồi trên kiệu kìa."

Khuất Ức Hàn nhìn kỹ hơn và nhận ra bàn tay lộ ra từ tay áo cưới có hình dạng rất dị: các ngón tay tròn trịa, thô kệch như củ cải bị gọt đại, cổ tay lại to và không hề có cơ bắp – không giống tay người thật chút nào.

Tư Đồ Liêu khẳng định:

"Không phải xác đâu, là người giấy. Nhà họ Ngô sợ còn không kịp, sao dám đem xác Ngô Nhược Nam về đây."

Khuất Ức Hàn thở phào nhẹ nhõm, theo dõi Vương Ung Giản dắt người giấy vào căn nhà nhỏ tầng một.

Lúc đi ngang qua nhóm Bạch Thu Diệp, Vương Ung Giản chỉ gật đầu lấy lệ, mặt vẫn đờ đẫn.

Dưới sự thúc giục của bà mai, anh ta miễn cưỡng bước vào phòng.

Khuất Ức Hàn đoán nhỏ:

"Chắc lúc chuẩn bị ở trên kia anh ta gặp chuyện gì rồi."

Bạch Thu Diệp cũng nghĩ vậy. Trạng thái hiện tại của Vương Ung Giản hoàn toàn khác lúc chiều, cứ như thể bị hút cạn cả tinh thần lẫn thể xác.

Trong lúc đó, Ngô Quang Tông đã ngồi sẵn ở bên trái bàn dài trong phòng, mặt không cảm xúc dưới ánh đèn đỏ khiến ông ta trông như một ác thần.

Hai người khiêng kiệu vừa đặt người giấy xuống ghế xong thì lập tức rút lui khỏi phòng nhanh như chạy trốn.

Bạch Thu Diệp để ý thấy trên tay áo họ có dán bùa – chắc là loại bùa hộ thân, đề phòng bị quỷ ám.

Trong phòng, "cô dâu" nghiêng người tựa vào ghế, còn Vương Ung Giản thì đứng bên cạnh, cứng đờ.

Anh ta thỉnh thoảng đưa tay sờ lá bùa giấu trong tay áo, như cố tìm chút bình tĩnh giữa không khí âm u này.

Người phụ nữ làm mối không dám bước vào trong, chỉ đứng ngoài cửa đọc lời nghi thức thật to:

"Đèn nến sáng rực rỡ, tân lang tân nương cùng vào lễ đường!"

Giọng bà ta vang vang là thế, nhưng bên trong, cả Vương Ung Giản lẫn Ngô Quang Tông đều mang nét mặt lạnh như tiền.

"Bái cao đường!" – bà mai lại hô lớn.

Khuất Ức Hàn cau mày hỏi nhỏ:

"Khoan, chẳng phải lạy đầu tiên phải là bái trời đất sao? Sao lại bái cao đường trước?"

Bạch Thu Diệp nhỏ giọng giải thích:

Mộng Vân Thường

"Ở đây không có bài vị thần đất trời. Mà cô nghĩ xem, nếu có thần linh thật sự thì quỷ nhà họ Ngô lấy chồng kiểu gì?"

Tư Đồ Liêu thêm vào:

"Đúng thế. Nếu có thờ thần đất trời, con gái nhà này cả đời cũng chẳng gả đi được."

Khuất Ức Hàn gật gù:

"Chuẩn luôn. Thần Phật đều khắc chế mấy thứ tà ma."

Bạch Thu Diệp lặng lẽ nghĩ đến “thần cá” ở phòng 103, trong lòng thầm nói:

"Chưa chắc thần nào cũng là chính thần, nhiều khi toàn là tà vật khoác áo linh thiêng."

Loading...