Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 337
Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:52:53
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bình tĩnh nói tiếp:
"Nhưng tôi thấy nhiều nhà trong làng có thờ đấy. Bọn tôi đến đây khảo sát phong tục, mấy chuyện này cũng rất đáng quan tâm."
Nghe có vẻ hợp chuyện, người phụ nữ kia hạ giọng chia sẻ:
"Thật ra cả làng cũng không nhiều người tin đâu, chỉ vài nhà theo thôi."
Bà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
"À, nhà Ngô Đông có thờ một tượng thần cá đấy. Cuối cùng ông ấy treo cổ chết."
Bạch Thu Diệp chưa từng nghe cái tên này, nhưng đoán chắc nhà đó ở phía bắc làng – nơi tập trung nhiều người họ Ngô. Cô hỏi:
"Nhà ông ấy ở đâu vậy bác, nếu có dịp tôi muốn ghé qua xem."
Người phụ nữ gật đầu:
"Cô nhớ cái cổng đá lúc vào làng không? Trên đó có khắc bốn chữ 'Sơn Lĩnh Hải Nhai' đấy. Ngay gần cổng là một căn nhà nhỏ, nhà ông Ngô Đông nằm ở đó. Cô tới hỏi là biết ngay."
Bạch Thu Diệp mỉm cười cảm ơn:
"Vâng, cảm ơn bác nhiều nhé."
Người phụ nữ nhìn quanh một vòng rồi hạ giọng:
"Nhưng tôi khuyên cô thật lòng, đừng dính dáng gì đến thần cá, thứ đó không lành đâu."
Tà môn sao?
Bạch Thu Diệp thầm hừ một tiếng. So với chuyện bị ép cưới ma thì "tà môn" này còn hiền chán.
Sau đó, cô lịch sự chào tạm biệt người phụ nữ rồi quay lại tầng hai tiếp tục công việc trang trí phòng cưới.
Đến khoảng bảy giờ rưỡi tối, tầng một của nhà họ Ngô đã chật kín bàn tiệc, khách khứa cũng đã ngồi vào vị trí.
Hơn một trăm người, ngồi kín mười mấy bàn. Trong bếp liên tục có người bê ra các món gà, vịt, cá, thịt, bày lên bàn trông rất rôm rả.
Mộng Vân Thường
Vì là "người nhà chú rể", Bạch Thu Diệp được xếp ngồi ở bàn ngay gần cửa ra vào. Bàn bên cạnh là họ hàng thân thích của Ngô Quang Tông.
Cô là người đến sớm nhất, một lúc sau Tư Đồ Liêu và Khuất Ức Hàn mới xuất hiện.
Cả hai người đều mang theo mùi tanh tanh của cá.
Trên mũi của Khuất Ức Hàn thậm chí còn dính cả một cái vảy cá.
Bạch Thu Diệp vừa thấy đã hỏi ngay:
"Nghe nói hai người gây rối gì đó ở sân sau?"
Tư Đồ Liêu điềm nhiên trả lời:
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Khuất Ức Hàn thì xụ mặt:
"Chỉ lật mấy con cá xem cho kỹ một chút thôi, mà ông già kia nhìn bọn tôi cứ như bọn tôi đào mồ tổ tiên nhà họ không bằng."
Tư Đồ Liêu liếc quanh:
"Cô thấy Vương Ung Giản đâu không?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu:
"Nghe nói anh ta bị nhốt trên lầu rồi. Họ nói trước khi cưới không được gặp mặt cô dâu."
Tư Đồ Liêu cười nhạt:
"Không biết lần này họ còn định giở trò gì nữa đây."
Đúng lúc đó, Ngô Quang Tông bước ngang qua, đang nói chuyện với mấy người họ hàng ngồi bàn bên.
Ông ta hỏi một người:
"Mẹ tôi đâu rồi? Đến giờ vẫn chưa thấy."
Người họ hàng kia lắc đầu:
"Không rõ nữa. Tìm khắp nhà cũng chẳng thấy bà ấy đâu."
Sắc mặt Ngô Quang Tông đanh lại:
"Từ sau khi Diệu Tổ chết, tinh thần bà không ổn. Có khi lại lang thang đâu đó trong làng."
Nói rồi, ánh mắt ông ta bất chợt quét về phía bàn của nhóm Bạch Thu Diệp, ánh nhìn hằn học:
"Tất cả là do bọn họ!"
Tư Đồ Liêu thản nhiên nâng ly rượu, như đang kính một người quen cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/337.html.]
Một người họ hàng khác vội kéo Ngô Quang Tông lại:
"Quang Tông, hôm nay là ngày vui của Nhược Nam, đừng gây chuyện."
Một người khác góp lời:
"Phải đấy, ông chú còn đang nằm mê man, giờ chỉ trông vào cậu thôi."
Ngô Quang Tông thở hắt ra:
"Được rồi, tôi đi tìm mẹ. Mọi người để ý giúp tôi một chút."
Sau đó ông ta rời khỏi sân, bước đi vội vã.
Khuất Ức Hàn nhướn mày hỏi nhỏ:
"Bà cụ mất tích thật hả?"
Bạch Thu Diệp cúi đầu, không đáp, chỉ gắp một miếng cá trên bàn bỏ vào miệng.
"Phì—"
Cô lập tức quay đầu nhổ ra.
Khuất Ức Hàn hoảng hốt:
"Chị... có độc à?"
Bạch Thu Diệp cầm ly nước súc miệng, nhăn mặt:
"Không độc, nhưng… dở không nuốt nổi."
Bề ngoài, các món ăn trông rất bắt mắt, bài trí chỉnh chu.
Nhưng vừa ăn vào đã thấy chẳng có chút mùi vị gì, như nhai sáp.
Miếng cá tưởng là đặc sản, vậy mà nhai cứ như cắn phải nến.
Thấy vậy, Khuất Ức Hàn cũng thử gắp một miếng bỏ vào miệng. Vừa nhai được hai ba cái, cô ta liền phì phì nhổ ra:
"Không có mùi vị gì hết..."
Cô ta nhìn quanh, thấy các bàn khác đều đang ăn uống rôm rả, tiếng nói cười vang lên không dứt. Không khí bữa tiệc vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần nhìn người khác ăn thôi cũng cảm thấy đồ ăn chắc phải rất ngon.
Khuất Ức Hàn nhăn nhó nói:
"Ngô Quang Tông chắc đang chơi khăm tụi mình, cho ăn đồ như cho heo vậy."
Tư Đồ Liêu đặt đũa xuống, giọng điềm tĩnh:
"Không phải vấn đề ở mùi vị. Ngay cả khi không nêm nếm gì, nguyên liệu tươi thì vẫn phải có mùi thơm tự nhiên của thịt."
Anh ta gắp một miếng cá, nói tiếp:
"Nhưng con cá này mới bắt, không thể nào bị hỏng. Rau củ cũng tươi. Nguyên liệu không có vấn đề."
Nghe vậy, Khuất Ức Hàn bắt đầu lo lắng:
"Chẳng lẽ vấn đề là do tụi mình?"
Tư Đồ Liêu gật đầu:
"Nếu tất cả những người khác không có gì bất thường, thì chắc chắn là do tụi mình."
Khuất Ức Hàn càng thêm bất an:
"Vậy giờ phải làm sao? Có cần dùng đạo cụ phòng vệ không?"
"Không cần vội." Tư Đồ Liêu bình thản:
"Khi âm khí bám trên người quá nặng, hiện tượng này là bình thường."
Anh ta chỉ tay về phía bàn của đám họ hàng nhà họ Ngô – những người ngồi trong căn nhà nhỏ tầng một.
"Nhìn họ đi, cũng không đụng đũa vào đồ ăn, chỉ uống rượu liên tục. Nghĩa là họ cũng đang bị ảnh hưởng. Gần tới giờ cử hành hôn lễ, âm khí tự nhiên sẽ nặng hơn."
"Vì họ còn không để tâm, tụi mình cũng không cần lo. Tình trạng này sẽ sớm biến mất." Anh ta trấn an.
Bạch Thu Diệp vừa gắp đồ ăn vừa nói khẽ:
"Ăn đồ sống mà cảm giác như đang nhai đồ chết. Có khi ngược lại, ăn đồ c.h.ế.t còn giống đồ sống hơn."
Khuất Ức Hàn thở dài:
"Tối nay coi như nhịn đói. May mà hồi chiều tôi còn ăn vặt ở nhà chị Từ."
Tư Đồ Liêu khẽ gõ đũa vào thành bát:
"Sợ là đến khuya cô cũng chẳng thấy đói nổi đâu."