Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 336

Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:49:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xong xuôi, Bạch Thu Diệp quay lại đỡ bà nội Ngô Diệu Tổ, cõng bà đến gần thi thể.

Sau khi cân nhắc một lúc, cô mở bộ váy đỏ ra, rồi cẩn thận giúp bà thay đồ.

Dù hơi rộng nhưng vẫn tạm ổn.

Cô chỉnh lại váy áo, rồi dùng dây thừng trong phòng trói c.h.ặ.t t.a.y chân bà cụ lại, phòng khi bà bất ngờ tỉnh lại gây rối.

Nhưng đúng lúc cô thắt nút xong thì... bà lão thật sự tỉnh dậy.

Bà lão hoảng loạn, cố gắng thở từng hơi gấp gáp. Bà thấy Bạch Thu Diệp đang ngồi ngay trước mặt mình nhưng không rõ cô đang làm gì.

Khi bà ta định cử động, mới giật mình phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt. Lưng thì tựa vào thứ gì đó cứng lạnh đến rợn người. Bà từ từ quay đầu lại — và gương mặt Ngô Diệu Tổ, đầy những vết tím bầm của xác chết, đang kề sát ngay sau gáy bà.

Cảm giác lạnh toát từ phía sau khiến bà run rẩy đến mức tóc gáy dựng đứng.

Bà lão cố hít một hơi thật sâu, rồi hét lên:

"Cứu mạng—"

Chưa kịp hét xong, Bạch Thu Diệp đã nhét bông hoa đỏ từ n.g.ự.c Ngô Diệu Tổ vào miệng bà ta, ngăn tiếng kêu.

Bà nội Ngô Diệu Tổ trừng mắt, thấy Bạch Thu Diệp vẫn đang thản nhiên bận rộn trong phòng. Cô vừa dán thêm một chữ “Hỷ” lớn lên tường phía sau lưng bà.

Sau đó, Bạch Thu Diệp lấy một dải lụa đỏ, buộc chặt bà lão với t.h.i t.h.ể cháu trai của bà ta lại. Cô đứng trước mặt hai người, phủi tay, cẩn thận quan sát “tác phẩm” của mình với vẻ hài lòng.

Tuy căn phòng đơn sơ, nhưng qua tay cô, ít nhất cũng mang lại cảm giác “có không khí cưới hỏi”.

Bà lão trừng mắt nhìn Bạch Thu Diệp cầm lấy một tấm khăn voan đỏ tiến lại gần. Bà ta điên cuồng lắc đầu, nhưng cũng không thay đổi được gì — một màu đỏ thẫm từ từ bao phủ lấy tầm nhìn.

Bạch Thu Diệp nhẹ giọng nói:

"Không cần cảm ơn đâu, đây là việc tôi nên làm mà."

Ngay sau câu nói ấy, tấm vải dùng để che t.h.i t.h.ể Ngô Diệu Tổ được cô phủ lên cả hai người họ.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới của bà lão chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Bị hoảng sợ tột độ, bà ta ngất xỉu ngay lập tức.

Trong phòng livestream, khung bình luận gần như vỡ trận vì... dấu ba chấm.

Mọi người liên tục spam:

[... ]

[... ]

[... ]

Một lúc sau, mới có người phá vỡ chuỗi im lặng.

[Đỉnh thật đấy...]

[Má ơi, chơi kiểu gì mà trâu bò dữ vậy...]

[Tôi nói thật, tôi không lường trước được diễn biến này.]

[Có tính là chuyện tình buồn không vậy?]

[Sao lại không? Cưới nhưng cô dâu ngất xỉu...]

[Khoan, bà nội của Diệu Tổ bị chơi vào tròng kiểu gì thế?]

[Không nhớ à, lúc đó Lý Tiểu Thảo đốt bùa.]

[Là bùa ẩn khí người sống. Trong phòng chỉ còn một người sống – là bà lão. Diệu Tổ bị dẫn hồn quay về nên nhận nhầm.]

[Trời ơi, đòn phản công quá đẹp. Lấy chính âm hôn họ muốn ép người khác mà trả lại cho họ.]

[Quả báo ngay và luôn. Tuyệt thật!]

[Hương dẫn xác và đế hương chắc là đạo cụ đặc biệt nhặt được ha?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/336.html.]

[Cô ấy gom được tận hai món đó trong phó bản đấy.]

[Tại sao tôi lại thấy nước mắt rơi ra từ... khoé miệng nhỉ.]

[Nghe nói bên sân sau, hai người làm cá chọc tức ông già nhà họ Ngô đến mức bị... nhồi m.á.u cơ tim rồi.]

[Cảm giác tối nay nhóm của Lý Tiểu Thảo sẽ "giải quyết" sạch cả nhà họ Ngô ấy.]

[Có khi nữ quỷ còn nhận bọn họ là ân nhân.]

[Nhóm lì xì bên kia vừa bị nữ quỷ tiễn đi hai người, bên này đúng là lên hương thật.]

Lúc này, Bạch Thu Diệp bưng đĩa kẹo cưới ra khỏi phòng chứa đồ, phát hiện số lượng vé sinh tồn ở góc dưới thiết bị của mình đã tăng rõ rệt.

Kể từ khi Hương Dẫn Xác được kích hoạt, tốc độ kiếm vé của cô cải thiện rõ rệt.

Trước đây, mười phút cô còn không kiếm nổi 0.01 vé, vậy mà giờ chỉ hai phút đã nhích thêm 0.1 vé. Con số có thể nhỏ, nhưng nếu giữ tốc độ này cả ngày, cô sẽ kiếm được 72 vé trong một ngày livestream.

Với ba ngày ở trong phó bản này, nhóm cô có thể bỏ túi thêm 216 vé — chưa kể đến phần thưởng công việc bán thời gian.

'Bị giám sát liên tục đúng là phiền thật,' Bạch Thu Diệp nghĩ thầm, 'nhưng với số vé này thì cũng đáng.'

Đúng lúc đó, một người phụ nữ – chắc là họ hàng nhà họ Ngô – đi ngang qua, thấy phòng chứa đồ được trang trí rực rỡ như tiệc cưới, ngạc nhiên hỏi:

"Sao cô lại bày biện phòng này như vậy?"

Bạch Thu Diệp mỉm cười trả lời:

"Chỗ nào trong nhà cũng trang trí hết rồi, chỉ mỗi phòng này trống thì không hay lắm. Tôi nghĩ nếu để trống thế, lỡ có chuyện xui thì không ổn."

Người phụ nữ nghe vậy gật gù đồng tình, sắc mặt dịu đi thấy rõ:

"Không ngờ cô cũng chăm chỉ ghê đấy."

Bạch Thu Diệp tươi cười hỏi:

"Còn chỗ nào cần trang trí nữa không ạ? Tôi dọn xong phòng cưới sẽ qua phụ tiếp."

Người phụ nữ vui vẻ hẳn lên:

"Trời ơi, cô đúng là biết điều. Không giống hai người làm cá ở sân sau, chọc tức chú tôi đến mức ngất lăn ra."

Bạch Thu Diệp khựng lại:

"Sao lại thế ạ?"

Người phụ nữ kể với vẻ vừa bức xúc vừa buồn cười:

"Bảo họ làm cá thôi, mà không hiểu nghĩ gì lại lật hết bụng cá lên. Nhà ngư dân như tụi tôi kiêng nhất chuyện cá bị lật — giống như thuyền bị lật vậy. Ông chú tôi thấy vậy tức quá, lên cơn ngay tại chỗ."

Nghe xong chuyện, Bạch Thu Diệp không kiềm được cơn tức:

"Sao họ có thể làm vậy được chứ? Vậy giờ tính sao đây?"

Mộng Vân Thường

Người phụ nữ kia nhún vai:

"Chỉ còn cách vứt hết chỗ cá đó xuống biển rồi kéo cá tươi lên thay thôi."

Bạch Thu Diệp lập tức hỏi tiếp:

"Hóa ra bên đấy là dân ngư nghiệp? Nhưng lạ là tôi không thấy nhà họ thờ thần cá gì cả."

Từ khi nghe câu chuyện về thần cá ở phòng 103, cô đã bắt đầu để tâm.

Lúc nãy nhân lúc đi trang trí phòng cưới, cô tranh thủ lượn qua vài căn phòng trong nhà họ Ngô, nhưng không hề thấy bàn thờ hay bức tượng nào.

Nghe nhắc đến chuyện này, sắc mặt người phụ nữ kia chợt thay đổi:

"Thứ đó mà cũng gọi là thần à? Mê tín dị đoan thì có!"

Bạch Thu Diệp im lặng, trong đầu nghĩ:

‘Bà nói ra câu này, thật sự tự tin được bao nhiêu phần trăm vậy?’

Loading...