Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 334

Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:28:37
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị Từ lắc đầu, giải thích:

"Tôi nói là 'Cô Nương' theo nghĩa cô độc ấy. Những người không chồng, không con, không ai tế bái. Miếu đó thờ toàn cô hồn dã quỷ. Nên tôi mới bảo, tìm cho cô ta một người chồng cũng là cách tốt."

Nghe đến đây, cả nhóm mới hiểu ra—ngôi miếu mà họ đi ngang hồi sáng không phải là “Miếu Cô Nương” theo nghĩa thông thường, mà là “Miếu dành cho những cô nương cô độc”.

Vương Ung Giản thấp giọng lẩm bẩm:

"Bảo sao tôi dính xui, hóa ra ngay từ lúc đó đã—"

Chị Từ quay sang nhìn anh ta:

"Cậu nói gì cơ?"

Vương Ung Giản vội xua tay, không dám nói thật mình là chú rể âm của Ngô Nhược Nam, đành lấp l.i.ế.m cho qua.

Trong lúc nhóm Bạch Thu Diệp đang thu thập thông tin từ chị Từ, ở phòng livestream bên kia, khán giả cũng bàn tán rôm rả:

[Nhóm lì xì bên phòng khác có người c.h.ế.t rồi.]

[Tôi vừa coi xong. Gieo quẻ âm ba lần, nhà họ Ngô đành phải tha.]

[Tha thì tha, vẫn có người c.h.ế.t đó thôi?]

[Nhà họ Ngô tha, chứ đâu phải nữ quỷ...]

[Không lẽ phải có người cưới thì mới yên? Mấy cái luật ngầm này nguy hiểm quá.]

[Nghe gieo ba lần quẻ âm đã thấy không lành rồi.]

[Nhóm của Lý Tiểu Thảo thì đúng kiểu bóc trần bí mật làng này luôn.]

[Người ta bị g.i.ế.c bởi quỷ, còn nhóm này thì g.i.ế.c NPC...]

[Tôi phải công nhận lúc đầu mình đánh giá thấp họ.]

[Có ai “đánh bậy đánh bạ” mà khui ra cả cốt truyện không?]

[Chỉ là xin chút “trợ cấp nhiệm vụ” thôi mà.]

[Dù sao đêm nay họ vẫn phải dự đám cưới, thoát chùa không thoát được miếu.]

Kết thúc cuộc trò chuyện, họ để lại ví tiền cho chị Từ rồi rời khỏi nhà.

Lúc đó đã gần bốn giờ chiều.

Còn đúng hai tiếng nữa là sáu giờ.

Dù đám cưới chưa chắc bắt đầu đúng giờ, nhưng nhà họ Ngô yêu cầu chú rể phải đến sớm chuẩn bị.

Nhóm Bạch Thu Diệp với danh nghĩa “người nhà chú rể” cũng bị kéo theo.

Vương Ung Giản khẽ nói:

“Tôi đã chuẩn bị xong mấy món phòng thân rồi.”

Tư Đồ Liêu nhắc nhở:

“Cậu chỉ cần trụ được qua lễ cưới là xong việc. Dù sau này Ngô Nhược Nam có bám theo, thì lúc đó cũng dễ xử hơn.”

Có “đại lão cấp 40” như Đồ Nhất hỗ trợ trong nhóm, tâm trạng của Vương Ung Giản ổn định hẳn.

Anh ta nắm tay lại, tự khích lệ mình:

"Được rồi, binh đến thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn. Trong phó bản nào cũng luôn có đường sống."

Khuất Ức Hàn thở dài:

“Tôi không nghĩ mới ngày đầu mà đã gặp phải chuyện điên rồ thế này.”

Bạch Thu Diệp cười nhẹ:

“Vạn sự khởi đầu nan mà.”

Đến sáu giờ chiều, cả nhóm quay lại nhà Ngô Quang Tông.

Căn sân ban trưa còn trống trơn, giờ đây đã được trang trí rực rỡ bằng các loại đồ cưới đỏ rực.

Trên cánh cửa, một chữ “Hỷ” lớn được dán ngay ngắn.

Vương Ung Giản sững sờ:

"Họ làm nhanh vậy luôn à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/334.html.]

Bạch Thu Diệp bình thản đáp:

"Không phải nhanh, là anh đến trễ. Họ đã đợi anh suốt hai năm rồi đó."

Cả người Vương Ung Giản lập tức nổi da gà:

"Đừng làm tăng độ nhập vai như vậy. Tôi chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ thôi."

Khi họ còn đang nói chuyện, Ngô Quang Tông từ một căn nhà nhỏ đi ra.

Thấy cả nhóm, ông ta gật đầu:

“Đến rồi à, xem ra còn biết điều.”

Ông ta nhìn Vương Ung Giản:

“Con rể, vào thay đồ cưới đi.”

Nói rồi, ông ta gọi người nhà dẫn Vương Ung Giản đi lên lầu.

Vương Ung Giản không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, quay sang liếc nhìn ba người còn lại một cái, ánh mắt đầy bất lực, như thể đang bước vào chiến trường.

Bóng lưng anh ta khuất dần, trông chẳng khác gì một chiến sĩ cảm tử.

Ngô Quang Tông quay lại nói với nhóm còn lại:

“Lễ cưới bắt đầu lúc tám giờ tối. Mấy cậu là người nhà bên chú rể, cũng phải góp tay lo việc.”

Rồi ông ta chỉ về phía sau nhà:

“Có hai người ra sân sau làm cá giúp đi. Không vấn đề gì chứ?”

Ba người đứng hình—không ai ngờ việc “làm người nhà” lại kéo theo nhiệm vụ... xử lý cá sống.

Khuất Ức Hàn chán nản nói:

"Không sao đâu, tôi từng làm cá suốt mười năm ở siêu thị lớn, giờ lòng tôi cũng lạnh như lưỡi d.a.o rồi."

Ngô Quang Tông không hiểu cô ta đang nói gì, chỉ lạnh lùng nói tiếp:

"Người còn lại thì lên lầu trang trí phòng cưới."

Bạch Thu Diệp quay sang hỏi Tư Đồ Liêu:

"Anh chọn việc nào?"

Tư Đồ Liêu nhún vai:

"Tôi sao cũng được. Cô chọn trước đi."

Bạch Thu Diệp gật đầu:

"Vậy tôi đi trang trí phòng cưới."

Cô vốn không chịu được mùi tanh của cá, nên lựa chọn này rõ ràng dễ thở hơn.

Ngô Quang Tông không nói thêm gì, xoay người dẫn cô vào trong nhà, còn hai người kia thì vòng qua căn nhà nhỏ, đi về phía sân sau.

Nhà của họ Ngô không to bằng biệt thự của chị Tường, nhưng nếu chỉ một gia đình sinh sống thì cũng đủ rộng rãi. Lúc này, để chuẩn bị cho lễ cưới, người ra vào tấp nập hơn hẳn bình thường.

Ngô Quang Tông dẫn Bạch Thu Diệp lên tầng hai, chỉ tay về phía căn phòng cuối hành lang:

"Đây là phòng tân hôn."

Bạch Thu Diệp bước vào, lập tức chú ý đến chiếc hộp gỗ sơn hoa văn đặt trên tủ – thứ trang trí tinh xảo này không giống đồ của đàn ông, rất có thể đây từng là phòng của Ngô Nhược Nam.

Ngô Quang Tông chỉ đạo:

"Phòng này còn thiếu chữ hỷ, dưới chăn nên bỏ thêm ít lạc và nhãn, rồi chuẩn bị một đĩa kẹo cưới đặt trên bàn."

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Ông không định để tôi tự tạo ra mấy thứ đó đấy chứ? Chúng ở đâu?"

"Trong phòng chứa đồ, bên phải lối vào tầng một. Tự tìm đi." – ông ta đáp cộc lốc, rồi quay lưng bỏ đi với vẻ mặt nặng trĩu.

Bạch Thu Diệp bước xuống tầng một, thấy có một đĩa kẹo cưới đặt sẵn trên bàn nên tiện tay mang đến chân cầu thang, sau đó mới quay người đi vào phòng chứa đồ như lời ông ta chỉ.

Phòng chứa đồ lộn xộn nhưng không khó nhận ra: bên trong đầy những vật dụng dùng cho lễ cưới – hoa đỏ, dây trang trí, chữ hỷ cắt dán... Rõ ràng là nhà họ Ngô sốt ruột muốn "gả đi" linh hồn của Ngô Nhược Nam.

Khi đang lấy mấy tấm hoa cửa sổ hình chữ hỷ từ một góc, Bạch Thu Diệp bất chợt phát hiện một vật thể lớn được phủ vải ở gần đó. Tò mò, cô tiến lại gần.

Tấm vải tuột xuống theo động tác của cô, để lộ một cảnh tượng kinh hoàng.

Thi thể của Ngô Diệu Tổ nằm đó, mặc bộ đồ cưới đỏ chói, n.g.ự.c cài bông hoa giả giống hệt Vương Ung Giản lúc sáng. Cảnh tượng như một màn diễn cưới âm giới ghê rợn.

Loading...