Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 333
Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:21:36
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật mà. Chỉ cần kể cho bọn tôi nghe chuyện gì đó đặc biệt xảy ra ở thôn Sơn Lĩnh là được.” – Anh ta tiếp lời.
“Chuyện vui hay chuyện rùng rợn gì cũng được.”
“Tiền này đưa hết cho tôi à?” – Chị Từ hỏi thẳng.
Tư Đồ Liêu cười đáp:
“Mỗi câu chuyện được ba tờ.”
Nghe vậy, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt chị Từ:
“Có ba tờ thôi à…”
Tư Đồ Liêu vẫn cười, nói thêm:
“Nếu câu chuyện của chị đủ hấp dẫn, tụi tôi sẵn sàng đưa hết ví tiền đổi lấy đó.”
Chị Từ liếc nhìn ví rồi lắc đầu:
“Nhưng lỡ các cậu nghe xong không thấy hay, giả vờ chê thì sao? Tôi không chắc được.”
“Vậy bọn tôi nói trước phạm vi chủ đề cần nghe.” – Tư Đồ Liêu gợi ý.
Chị Từ gật đầu:
“Được, nói nhanh lên đi.”
Tư Đồ Liêu hỏi:
"Chị có biết nhà của Ngô Quang Tông ở phía bắc làng không?"
Chị Từ hơi bất ngờ:
"Ngô Quang Tông à... Biết chứ, làng này nhỏ xíu, ai mà chẳng biết nhau."
Tư Đồ Liêu tiếp lời:
"Con gái ông ấy, Ngô Nhược Nam, đã mất cách đây hai năm. Chị có biết chuyện đó không?"
Vừa nghe đến tên Ngô Nhược Nam, sắc mặt chị Từ thay đổi rõ rệt:
"Hóa ra mấy cậu hỏi chuyện này à..."
Tư Đồ Liêu nhận ra giọng nói của chị Từ khác biệt so với dân làng phía bắc, liền tranh thủ hỏi tiếp.
"Chúng tôi thật sự quan tâm đến chuyện này. Nếu chị có thể kể lại một chút, thì số tiền này..." – anh ta đẩy chiếc ví về phía chị Từ – "…sẽ là của chị."
Chị Từ nuốt nước bọt, ánh mắt lộ vẻ do dự:
"Chuyện này... trong làng chúng tôi rất kiêng kỵ, không ai dám nhắc đến."
Tư Đồ Liêu hỏi:
"Tại sao lại kiêng?"
Chị Từ hạ giọng:
"Ngô Quang Tông bảo với dân làng là con gái ông ta c.h.ế.t vì bệnh, nhưng thật ra ai cũng biết Ngô Nhược Nam đã tự tử trước căn nhà nhỏ đó. Cô ta đ.â.m đầu vào một cây cổ thụ có cành cong ngay trước cửa nhà. Nghe nói khi đó m.á.u chảy lênh láng, rất kinh khủng."
Bạch Thu Diệp hỏi thêm:
"Trước nhà ông ta có cây cổ thụ cành cong sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/333.html.]
"Trước kia thì có." – chị Từ gật đầu – "Nhưng sau khi con gái chết, họ chặt bỏ cây đó rồi xây một căn nhà nhỏ ở ngay chỗ ấy. Nghe chị Quyên cạnh nhà bảo, căn nhà đó là để dành cho... quỷ ở."
Những lời của chị Từ trùng khớp hoàn toàn với suy đoán trước đó của Bạch Thu Diệp – căn nhà không có bậc cửa, rõ ràng được xây cho linh hồn ra vào dễ dàng.
Vương Ung Giản lẩm bẩm:
"Nhà họ Ngô đúng là thương con thật. Con gái mất rồi mà còn xây nhà riêng cho ở."
"Trời ơi, các cậu chẳng hiểu gì cả." – chị Từ lắc đầu – "Người c.h.ế.t rồi thì phải đi đầu thai. Nếu không chịu rời khỏi dương gian, thì sớm muộn gì cũng biến thành quỷ thôi. Chỉ những người c.h.ế.t oan, mang theo oán khí mới thành quỷ được. Sau khi Ngô Nhược Nam chết, cô ta thường xuyên quấy phá nhà họ Ngô. Họ sợ quá mới đành phải xây căn nhà kia cho cô ta."
Tư Đồ Liêu hỏi:
"Chị có chứng cứ gì không?"
Chị Từ liếc quanh như sợ bị nghe lén, rồi thì thầm:
"Sau khi chết, họ đưa xác cô ta lên núi chôn. Nhưng chỉ mới hôm trước chôn, hôm sau đã thấy cô ta xuất hiện lại trong căn phòng cũ, người dính đầy đất, y như vừa chui ra từ huyệt mộ."
Gió biển thổi qua, trời vẫn âm u nặng nề. Cả nhóm ngồi trong sân nhỏ của một nhà ngư dân, nghe chị Từ kể chuyện mà có cảm giác như đang xem phim kinh dị ngoài đời thực.
Khuất Ức Hàn run lên nhẹ nhẹ, khẽ nghiêng người dựa sát hơn về phía Bạch Thu Diệp như muốn tìm chút bình tĩnh.
"Gia đình họ Ngô thấy vậy thì hoảng loạn, vội vàng đem xác cô ta lên núi chôn lại." – chị Từ tiếp tục – "Nhưng cô ta lại quay về lần nữa."
"Cuối cùng, họ nghĩ chỉ còn cách thiêu xác." – chị nói – "Ban đầu họ định đốt ở bãi biển dưới nhà nghỉ của chị Tường. Nhưng cứ vừa đặt t.h.i t.h.ể lên, lửa lại tắt ngóm. Gió biển lúc ấy cứ nổi lên bất thường, như thể không muốn cho đốt vậy."
"Nếu không đặt t.h.i t.h.ể lên, thì ngọn lửa lại cháy bừng cả ngày." – chị Từ hạ giọng – "Sau đó họ thử kéo xác lên núi thiêu, nhưng t.h.i t.h.ể bị ẩm quá, lửa chẳng cháy nổi. Người nhà nghĩ là do sương mù trên núi nặng nên lại đưa t.h.i t.h.ể về làng."
"Tôi tình cờ nhìn thấy cảnh đó, suốt đời không quên được." – chị Từ lắc đầu như đang rùng mình – "Một người đã c.h.ế.t nửa tháng rồi mà nhìn như vẫn còn sống, da thịt chẳng hề thối rữa gì cả."
"Hôm đó tôi sợ đến mức chạy thẳng về phía nam làng, mấy tháng sau cũng chẳng dám lên phía bắc nữa."
"Nghe nói, sau đó họ đặt t.h.i t.h.ể cô ta trong sân để thiêu, ai ngờ lại cháy lan cả căn nhà. Cây cổ thụ cành cong trước cửa cũng bị cháy theo, cuối cùng họ đành phải chặt bỏ. Không còn cách nào khác, nhà họ Ngô xuống núi hỏi người, rồi mới quyết định xây căn nhà nhỏ ấy cho cô ta."
Chị Từ nhìn quanh một lượt rồi nói nhỏ:
"Tôi chỉ biết đến vậy thôi."
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:
"Chị có biết việc nhà họ Ngô định kết âm hôn cho Ngô Nhược Nam không?"
Chị Từ lộ vẻ bình thản, như thể chuyện đó chẳng có gì kỳ lạ:
"Chắc là họ muốn gả cô ta đi, để bên nhà chồng thờ cúng thay. Như vậy cô ta sẽ không quấy phá nữa."
"Ở đây nếu phụ nữ c.h.ế.t mà chưa lấy chồng, nhà sẽ không lập bài vị cho họ. Bài vị của những người chưa cưới đều bị đưa lên Miếu Cô Nương." – chị Từ chậm rãi nói – "Tìm chồng cho cô ta cũng là cách, ít ra còn có nơi nương tựa, không phải làm cô hồn dã quỷ lang thang."
Vương Ung Giản không nhịn được bật thốt:
"Chỗ nào mà tốt chứ, toàn mấy trò tà ma quỷ quái."
Câu nói bộc phát khiến chị Từ giật mình, nhất thời sững lại.
Cả nhóm lúc này cũng đã hiểu tại sao dân làng lại tỏ ra dè chừng khi nhắc đến nhà Ngô Quang Tông.
Đúng lúc đó, Bạch Thu Diệp như nghĩ ra điều gì, hỏi thẳng:
"Chị Từ, lúc nãy chị có nhắc đến Miếu Cô Nương. Chị đang nói đến ai vậy?"
Mộng Vân Thường
Khuất Ức Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên:
"Không phải bài vị của tất cả cô gái trong làng đều được đưa đến đó sao?"