Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 332

Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:18:28
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp quay đầu lại nhìn theo, nhưng người đàn ông chẳng nói một lời, chỉ cúi đầu đi thẳng, không hề có ý xin lỗi.

Khuất Ức Hàn thấy thế thì thắc mắc:

"Tôi nhớ hai người họ rất tình cảm mà, sao bây giờ lại thế này?"

Bạch Thu Diệp cũng thấy lạ.

Lúc chờ ở cổng ánh sáng, hai người họ vẫn còn như keo như sơn.

Bạn trai ôm bạn gái rất chặt, vuốt tóc, vỗ lưng, lời nói dịu dàng như dỗ trẻ con. Thái độ cực kỳ kiên nhẫn và bình tĩnh, không hề giống kiểu người dễ cáu vì chuyện nhỏ.

Một lúc sau, người phụ nữ cũng đến gần, mặt đầy vẻ áy náy. Cô ta cúi đầu xin lỗi:

"Tôi thấy anh ấy vừa va vào cô, thật xin lỗi thay anh ấy."

Bạch Thu Diệp lắc đầu:

"Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Khuất Ức Hàn tò mò hỏi:

"Các người vừa cãi nhau à?"

Người phụ nữ hơi lúng túng, ngập ngừng đáp:

"Tôi cũng không biết anh ấy bị sao nữa."

Cô ta đưa tay vuốt tóc, thở dài:

"Thôi... tôi phải quay lại xem anh ấy thế nào."

Nói rồi, cô ta xoay người định rời đi.

Ngay lúc ấy, ánh mắt Bạch Thu Diệp chợt dừng lại ở cổ chân cô ta.

Người phụ nữ mặc quần kaki dài, nhưng ở cổ chân lộ ra một vết đen khá rõ — trông như dấu bốn ngón tay đang bóp lấy từ phía sau.

Bạch Thu Diệp gọi lại:

"Chị đợi chút."

Người phụ nữ quay đầu lại, hơi ngạc nhiên:

"Sao vậy?"

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Công việc thứ hai của chị hoàn thành chưa?"

Người phụ nữ gật đầu:

"Chúng tôi vừa đến thăm một hộ dân và chụp ảnh xong. Máy ảnh giờ đang ở chỗ bạn trai tôi, tôi định mang lên cho giáo sư Bao."

Tư Đồ Liêu hỏi tiếp:

"Khi đến thăm nhà đó, có chuyện gì bất thường xảy ra không?"

Người phụ nữ có vẻ cảnh giác:

"Sao anh lại hỏi vậy?"

Bạch Thu Diệp chỉ xuống chân cô ta:

Mộng Vân Thường

"Cổ chân chị có dấu tay."

"Trời ơi!" – cô ta giật mình, vội cúi xuống nhìn – "Thật sự có dấu tay à?"

Sắc mặt người phụ nữ lập tức tái xanh.

"Chúng tôi đến nhà đó, lúc ấy bắp chân tôi đột nhiên bị chuột rút. Tôi còn tưởng chỉ là do mỏi chân thôi..." – cô ta đưa tay lên che miệng, giọng hoảng hốt – "Không ngờ lại là như vậy..."

Khuất Ức Hàn nói thẳng:

"Tính cách bạn trai chị đột ngột thay đổi, rất có thể là do chuyện mà hai người gặp phải ở đó."

Người phụ nữ gật đầu liên tục:

"Chắc đúng là như vậy..."

Nghe đến đây, Vương Ung Giản không nhịn được hỏi:

“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ bắt đầu kể lại:

“Hôm đó chúng tôi đến thăm nhà một ngư dân trong làng. Khi bước vào, tôi để ý trong nhà họ có một căn phòng riêng dùng để thờ. Trong phòng có đặt một bức tượng thần rất lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/332.html.]

Cô ta cố nhớ lại chi tiết:

“Bức tượng có đầu cá, đôi mắt giống người, còn thân thì lại như ngựa hoặc dê gì đó. Người ngư dân nói với chúng tôi đó là thần cá, giúp bảo vệ mùa màng được bội thu.”

Nghe đến đây, cả nhóm đều cùng lúc nghĩ đến khả năng đó là một tà thần.

“Lúc tôi đang chụp ảnh, chẳng may làm đổ bức tượng đó. Nó vỡ làm đôi.”

Người phụ nữ nhìn Bạch Thu Diệp, lo lắng hỏi:

“Có phải vì vậy mà tôi bị ám không?”

Bạch Thu Diệp hỏi:

“Lúc đó cô bị chuột rút à?”

“Không, phải sau đó mới bị. Khi xảy ra chuyện, chúng tôi đã xin lỗi liên tục, họ cũng đồng ý bỏ qua, nhưng có yêu cầu chúng tôi giúp xâu cá tươi lại rồi treo lên giàn để phơi.”

Cô ta kể tiếp:

“Ngay lúc tôi định đi lấy dây xâu cá, đột nhiên bị chuột rút.”

“Chân tôi co cứng rất lâu, gần như không thể cử động, mọi việc đều do bạn trai tôi làm hết. Phải đến lúc rời khỏi nhà họ, chân tôi mới bình thường lại.”

Bạch Thu Diệp nghe xong, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể xác định được là gì. Cô bình tĩnh hỏi:

“Cô có mang theo vật trừ tà không?”

Người phụ nữ gật đầu.

“Vậy tốt rồi. Lát nữa chuẩn bị sẵn đi, tiện thể tìm thêm ít ngải cứu hay hoa hòe, vỗ nhẹ vào chân rồi đốt lên.”

Bạch Thu Diệp nhắc nhở:

“Cách này hướng dẫn viên từng dạy, có thể giúp xua tà khí.”

Người phụ nữ gật đầu, khẽ cúi đầu nói:

“Cảm ơn nhé.”

Vương Ung Giản nghe xong, thở dài:

“Tôi thấy chuyện của hai người còn nhẹ chán. Trong phó bản này chắc không ai đen hơn tôi.”

Tình huống vừa rồi chỉ như một đoạn chen giữa, cả nhóm nhanh chóng quay lại kế hoạch chính: tiếp tục đi tìm dân làng để điều tra thêm về Ngô Nhược Nam.

Bây giờ đã hơn một giờ chiều, phần lớn các gia đình trong làng đều đóng cửa, hoặc không có ai ở nhà, hoặc đang ngủ trưa.

Mãi đến hai giờ, mới có người xuất hiện ngoài đường.

Họ lần lượt hỏi ba người, nhưng đều bị từ chối.

Hễ vừa nhắc đến Ngô Nhược Nam, dân làng lập tức lảng tránh, không ai muốn tiếp chuyện.

Dù vậy, Bạch Thu Diệp để ý thấy ánh mắt họ đều lén nhìn ví tiền của Vương Ung Giản, ánh nhìn rất rõ ràng là... thèm thuồng.

Cô khẽ nói:

“Có khi nào vì mình hỏi ở ngoài đường nên họ ngại?”

Khuất Ức Hàn đề xuất:

“Vậy thử vào nhà ai đó, giả vờ làm khảo sát dân gian đi.”

Cuối cùng, họ chọn một ngôi nhà ở phía nam thôn, cách nhà Ngô Nhược Nam một đoạn khá xa. Một đầu thôn ở phía bắc, còn nơi họ đến thì ở tận phía nam.

Trước khi vào, cả bọn tháo hết những bông hoa đỏ cài trên người để tránh bị nhận ra.

Phía nam thôn không nhiều người biết chuyện hôn lễ, nên việc giấu thân phận tương đối dễ dàng.

Họ gõ cửa, tự xưng là người đi khảo sát phong tục địa phương. Chủ nhà là một người phụ nữ lớn tuổi, thái độ có phần thờ ơ.

Bà ta mang ra một đĩa hạt dưa, đặt lên bàn mời khách:

“Cứ gọi tôi là chị Từ. Tôi còn nhiều việc phải làm, mấy cậu phỏng vấn nhanh lên nhé.”

Không nói gì thêm, Vương Ung Giản lặng lẽ đặt ví tiền lên bàn, từ tốn mở ra.

Lần đầu tiên từ khi họ vào, chị Từ mới tỏ ra chú ý thật sự. Lưng bà ta vốn tựa vào ghế thì giờ đã ngồi thẳng lên.

“Đây là gì vậy?” – Chị Từ hỏi, ánh mắt không rời khỏi những tờ tiền trong ví.

“Bọn tôi chỉ muốn thu thập một vài câu chuyện thú vị trong vùng thôi.” – Vương Ung Giản nhẹ nhàng đáp.

Chị Từ ngẩng đầu lên, có vẻ vẫn nghi ngờ:

“Chỉ vậy thôi à?”

Loading...