Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 330

Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:10:24
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám dân làng nhanh chóng ùa lên, vây kín nhóm bốn người. Họ ép Vương Ung Giản đeo một bông hoa giả màu đỏ lên ngực, còn Bạch Thu Diệp, Khuất Ức Hàn và Tư Đồ Liêu đều bị gắn cho hoa trắng.

Trong lúc hỗn loạn, máy ảnh đeo trên người Khuất Ức Hàn rơi xuống đất, lập tức bị giẫm nát dưới chân dân làng.

Máy ảnh của Bạch Thu Diệp may mắn hơn, do được cô cất kỹ trong túi và bọc nhiều lớp vải nên vẫn bình an vô sự.

Chỉ đến khi việc gắn hoa hoàn tất, đám đông mới chịu tản ra.

Khuất Ức Hàn cúi xuống nhặt chiếc máy ảnh hỏng, giọng đầy tiếc nuối:

"Thật sự hỏng luôn rồi..."

Vương Ung Giản nhìn sang máy ảnh của Bạch Thu Diệp còn nguyên vẹn, thầm thở phào. Giữa một chuỗi xui xẻo dồn dập, vẫn còn chút may mắn sót lại.

Cùng lúc đó, cả bốn người đều nhận được thông báo công việc mới hiển thị trên thiết bị.

Bạch Thu Diệp đọc lướt qua bảng thông báo của mình:

Công việc bán thời gian:

Thời gian bắt đầu: 18:00

Nội dung công việc: Đồng hành cùng chú rể hoàn thành hôn lễ. Gia đình họ Ngô mong bạn đại diện phía nhà trai, tham gia lễ cưới tổ chức vào tối nay.

Người liên lạc: Ngô Quang Tông

Thù lao: 100 vé sinh tồn

Hình phạt nếu bỏ việc: Sẽ bị dân làng thôn Sơn Lĩnh trục xuất vì xúc phạm phong tục địa phương.

Bạch Thu Diệp thừa hiểu, ngoài Vương Ung Giản ra thì công việc của những người còn lại đều giống nhau.

Chỉ khác một điều — công việc của Vương Ung Giản chính là vai chú rể.

Đây đã trở thành nhiệm vụ hệ thống chỉ định, họ không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không vì cần trụ lại trong phó bản đến ngày thứ ba, cô cũng chẳng cần giả vờ nhún nhường với đám NPC này.

Huống chi từ trước đến nay cô vẫn muốn tìm cơ hội va chạm thực tế với quỷ vật, nhất là sau khi Tư Đồ Liêu từng nói cô rất mạnh.

Mà Tư Đồ Liêu cũng đang có mặt ở đây — nếu anh ta nói dối, thì cho anh ta gánh hậu quả là vừa.

Bạch Thu Diệp nghĩ bụng:

"Chỉ cần sống sót qua ba ngày là ổn."

Đúng lúc này, Vương Ung Giản lên tiếng hỏi:

"Bây giờ mới mười hai giờ, chúng tôi có thể về trước không?"

Ngô Quang Tông lạnh giọng:

"Các cậu chạy cũng chẳng thoát đâu."

Vương Ung Giản vẫn giữ giọng điềm đạm:

"Tôi đâu có định chạy. Tôi chỉ muốn về chuẩn bị trước, tiện thể báo cáo lại với tổ chức. Dù gì giờ cũng là người một nhà rồi, tôi còn cần gì phải lừa các ông?"

Ngô Quang Tông toan nói gì đó, thì ông cụ lớn tuổi đứng gần đó lên tiếng trước:

"Cho họ đi đi."

Ngô Quang Tông giận dữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng mắt nhìn nhóm họ:

"Muốn đi thì đi. Nhưng nếu sáu giờ tối không quay lại, thì đừng trách chúng tôi ra tay không nể tình."

Dứt lời, ông ta đóng sầm cửa lại, rồi đi về phía t.h.i t.h.ể Ngô Diệu Tổ, vác lên vai.

Bốn người rời khỏi nhà họ Ngô trong ánh mắt lạnh như băng của dân làng.

Trời vừa quá trưa, nhưng mặt trời bị che khuất bởi mây đen dày đặc, gió biển thổi mạnh, mang theo mùi tanh nồng và hơi ẩm, khiến tóc ai nấy rối tung.

Tâm trạng của Vương Ung Giản cũng âm u như thời tiết.

"Chuyện này... tôi né không được." – Anh ta khẽ nói – "Nhưng cũng không chắc là sẽ chết."

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Công việc của anh được thưởng bao nhiêu vé sinh tồn?"

Vương Ung Giản đáp chậm rãi:

"150..."

Nói xong, anh ta thấy ba người còn lại đồng loạt nhìn mình với ánh mắt đầy cảm thông.

Khuất Ức Hàn nhỏ giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/330.html.]

"Chúng tôi mỗi người chỉ được 100 vé sinh tồn. Anh hơn chúng tôi tận 50 vé... Công việc này chắc chắn không đơn giản rồi."

Vương Ung Giản nghe vậy, lại càng thấy bất lực hơn.

Trước đó, hoàn thành nhiệm vụ chính ban đầu cũng chỉ nhận được 15 vé.

Vậy mà giờ đây, công việc bán thời gian lại được thưởng hậu hĩnh đến thế — đủ thấy mức độ nguy hiểm thế nào.

Đây chắc chắn là nhiệm vụ cấp S.

Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:

"Anh định làm gì bây giờ?"

Vương Ung Giản đáp:

"Dù gì cũng phải về chuẩn bị vài món tự vệ đã. Cái đám cưới này nhìn thế thôi chứ rắc rối đầy rẫy."

Tư Đồ Liêu lúc này mới hỏi:

"À, lần gieo quẻ thứ hai, anh làm gì mà kết quả lại thay đổi?"

Vương Ung Giản nhún vai:

"Chắc không liên quan đến tôi. Quẻ là do nhà họ Ngô đưa, họ cũng là người gieo. Có khi họ làm gì đó mà tôi không phát hiện."

Bạch Thu Diệp bình thản nói:

"Họ không dám làm trò đâu."

Nghe cô nói vậy, Vương Ung Giản lại nhớ tới thái độ kiêng dè của dân làng với căn nhà nhỏ kia, cảm thấy lời cô hoàn toàn hợp lý.

Anh ta lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ thật sự là Ngô Nhược Nam đổi ý? Sao tự nhiên lại thích tôi... Không lẽ cô ta nhìn xuyên qua vẻ ngoài lôi thôi của tôi để thấy được vẻ đẹp trai ẩn sâu bên trong?"

Khuất Ức Hàn châm chọc:

Mộng Vân Thường

“Thật ra tôi nghi lắm… Cho dù anh không ăn mặc lôi thôi, lần đầu gieo quẻ cô ta cũng sẽ chọn không đồng ý thôi.”

Vương Ung Giản nghẹn họng:

“Câu này tôi không muốn nghe, nhưng lại rất muốn nghe… Lạ ghê.”

Anh im lặng vài giây rồi nói tiếp:

“Có khi tôi đoán ra lý do rồi… Trước khi họ gieo quẻ lần hai, tôi có nhìn thấy ảnh của Ngô Nhược Nam.”

Vẻ mặt Vương Ung Giản thoáng buồn:

“Lúc đó tôi nghĩ, cô ấy còn trẻ thế mà c.h.ế.t oan, thật sự thấy tiếc.”

Bạch Thu Diệp nói:

“Anh tỏ ra thương cảm cô ấy, nên cô ấy mới chú ý đến anh.”

Vương Ung Giản tự vỗ nhẹ lên mặt mình:

“Làm thánh mẫu làm gì cho khổ…”

Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:

“Lòng tốt không phải là khuyết điểm đâu. Với lại, anh cũng không chắc là cô ta đọc được suy nghĩ của anh.”

Vương Ung Giản thở dài:

“Chắc là tôi thể hiện quá rõ, nên cô ta cảm nhận được.”

Lúc này, Tư Đồ Liêu liếc nhìn một vài dân làng đang đi ngang qua, lạnh nhạt nói:

“Giờ nói mấy chuyện đó cũng chẳng ích gì. Tốt hơn là anh nên tranh thủ tìm hiểu xem nhà họ Ngô rốt cuộc có vấn đề gì.”

Vương Ung Giản gật đầu:

“Tôi sẽ hỏi ngay.”

Nói rồi, anh ta chặn một người dân làng vừa đi ngang qua:

“Anh ơi, anh có biết gì về nhà họ Ngô không?”

Người kia liếc anh ta một cái, trả lời cộc lốc:

“Làng này một nửa họ Ngô, một nửa họ Từ, anh hỏi nhà họ Ngô nào?”

Vương Ung Giản giải thích:

“Tôi hỏi nhà của Ngô Quang Tông.”

Loading...