Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 329
Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:06:56
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ ra lệnh:
"Quang Tông, anh gieo đi."
Bà nội đang ngồi tựa cửa, sắc mặt tái nhợt, khẽ lẩm bẩm:
"Vốn dĩ là Diệu Tổ phải làm chuyện này... đúng là nghiệp chướng..."
Cha Ngô Diệu Tổ gật đầu, tay run run cầm lấy mảnh quẻ. Rõ ràng ông ta đang rất căng thẳng.
Ông ta gọi Vương Ung Giản đến bên bàn:
"Cậu theo tôi đến đây một lát."
Vương Ung Giản biết rõ, phản kháng NPC không có tác dụng, anh ta cũng chẳng thể chống lại nữ quỷ.
Chi bằng cứ thuận theo xem thử ý cô ta thế nào. Nếu cô ta không ưng, vậy thì càng tốt.
Hai người cùng tiến đến bàn.
Cha Ngô Diệu Tổ tháo đôi giày vải, để chân trần bước tới, đặt lư hương lên bàn, châm một nén nhang.
Rồi ông ta nắm chặt hai mảnh quẻ gỗ, xoay ba vòng quanh lư hương.
"Con gái, Nhược Nam à, cha đã tìm cho con một người chồng tốt. Nếu con thấy vừa ý thì báo cho cha một tiếng," – ông ta vừa nói vừa cố gắng giữ giọng bình tĩnh – "Nếu con không thích, thì cũng nói cho cha biết."
Tuy giọng ông ta cố tỏ ra thân thiết, nhưng trong từng câu chữ đều mang theo nỗi sợ hãi rõ rệt.
Bạch Thu Diệp đứng một bên, có thể cảm nhận được rất rõ — ông ta thực sự rất sợ đứa con gái này.
Ngô Quang Tông ném hai mảnh quẻ gỗ lên bàn, chúng rơi xuống mặt gỗ cứng, cả hai mặt đều là lồi.
“Âm quẻ... Nhược Nam, con không đồng ý à?” – ông nhìn quẻ rồi quay sang hỏi, vẻ mặt có phần thất vọng.
Vương Ung Giản thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần phía nhà gái không chấp thuận, thì anh sẽ thoát khỏi cảnh phải cưới một hồn ma làm vợ.
Anh ta đưa mắt nhìn lại tấm ảnh chân dung đặt trên bàn thờ, nhìn nét mặt trẻ trung xinh đẹp của Ngô Nhược Nam, trong lòng có chút tiếc nuối.
Còn trẻ như vậy mà đã chết, rõ ràng tương lai còn rất dài, thật tội nghiệp... – anh nghĩ, nét mặt hiện rõ vẻ tiếc thương.
Bất ngờ, bà nội của Ngô Diệu Tổ đứng bật dậy, giọng nói đầy gấp gáp:
“Quang Tông! Gieo lại lần nữa đi! Có khi Nhược Nam chỉ đang giận dỗi thôi. Mấy lời trong lúc giận thì đâu thể tính được.”
Vương Ung Giản khựng lại. Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ nhà này lại không buông tha dễ dàng như vậy.
Ngô Quang Tông cầm lại hai mảnh quẻ:
“Được rồi, tôi thử lại thêm lần nữa.”
Ông ta tung hai mảnh quẻ gỗ lên. Chúng rơi xuống mặt bàn, phát ra tiếng "cộc" sắc gọn.
Lần này, một mặt lồi, một mặt phẳng – âm dương hòa hợp.
“Được rồi!!!” – Ngô Quang Tông reo lên, đầy phấn khởi – “Âm dương hòa hợp, là Thánh quẻ!”
Ông quay sang Vương Ung Giản, vỗ vai anh ta đầy thân thiết:
“Con rể à, từ hôm nay chúng ta là người một nhà rồi.”
Ngay lúc ấy, Bạch Thu Diệp lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
“Nếu đã thử lại lần hai, vậy sao không thử đến ba Thánh quẻ cho chắc chắn?”
Ngô Quang Tông quay phắt lại nhìn cô, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Bạch Thu Diệp bình thản nói tiếp:
“Ba Thánh quẻ liên tiếp mới thể hiện đúng ý của con gái ông. Nếu ba lần liên tiếp đều là âm dương hòa hợp, thì mới thật sự là đồng thuận.”
Ba lần gieo đều ra kết quả Thánh quẻ mới được coi là đáp án chính xác, bởi xác suất như vậy thường được xem là do thần linh chỉ dẫn rõ ràng.
Sắc mặt Ngô Quang Tông chợt trầm xuống:
“Nhược Nam là con gái tôi, không phải thần thánh, cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện.”
Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào ông ta, hỏi lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/329.html.]
“Vậy sao ông không chọn luôn kết quả của lần đầu?”
Không khí im lặng trong vài giây.
Lúc này, ông cụ già đang đứng bên cạnh bỗng gõ tay vào khung cửa, lên tiếng:
“Quang Tông, gieo thêm một lần nữa. Lần này sẽ là quyết định cuối cùng.”
Ông quay sang nhìn Bạch Thu Diệp, giọng bình tĩnh:
“Cô gái, giờ thì cô hài lòng chưa?”
Bạch Thu Diệp đáp một cách nhẹ nhàng:
“Tôi không có gì để phàn nàn. Tôi chỉ sợ các người hiểu sai ý của Ngô Nhược Nam thôi.”
Vẻ mặt cô rất điềm nhiên, như thể đây chỉ là chuyện nhỏ, nên ông cụ không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho Quang Tông gieo tiếp lần thứ ba.
Trong lòng Bạch Thu Diệp dâng lên cảm giác bất an.
Ba Thánh quẻ liên tiếp là điều mà người ta thường dùng để hỏi thần linh, mà thần thì dễ mắc sai sót vì có quá nhiều người cầu xin.
Nhưng Ngô Nhược Nam không phải thần, cô ta là quỷ. Một linh hồn cố chấp và dai dẳng, luôn bám lấy ngôi nhà này.
Chỉ cần một lần hỏi là đủ để cô ta đưa ra câu trả lời.
Bạch Thu Diệp không thể lý giải vì sao ở lần thứ hai, Ngô Nhược Nam lại thay đổi ý định.
Và cô càng lo rằng, kết quả lần thứ ba sẽ là thật.
Mọi ánh mắt đều dồn về hai mảnh quẻ trên tay Ngô Quang Tông.
Ông hít một hơi sâu, rồi thả tay.
"Cộc, cộc!"
Hai mảnh quẻ rơi xuống bàn.
Vẻ mặt Quang Tông lập tức hiện lên nét vui mừng:
Mộng Vân Thường
“Một âm, một dương.”
Vương Ung Giản theo phản xạ lùi lại một bước, dán mắt nhìn vào quẻ gỗ.
Quả thật là âm dương hòa hợp. Không có dấu hiệu gian lận. Anh không còn lời nào để phản bác.
Ông cụ già thở phào nhẹ nhõm:
“Lần thứ ba, Nhược Nam vẫn đồng ý. Thế thì chuyện cưới xin cứ quyết định như vậy đi.”
Ngô Quang Tông lại vỗ vai Vương Ung Giản, nở nụ cười thân tình:
“Con rể cứ ở lại đây chuẩn bị. Tối nay làm lễ cưới luôn.”
Vương Ung Giản vốn tưởng có thể kéo dài thời gian, ai ngờ nhà họ Ngô lại sốt ruột tới mức muốn gả con gái còn nhanh hơn cả đầu thai.
Bạch Thu Diệp xen vào, giọng thẳng thắn:
“Anh ta là người của Viện Khảo Sát, gia đình vẫn ở thành phố. Cưới vội như thế này liệu có ổn không?”
Khuất Ức Hàn cũng lên tiếng phụ họa:
“Đúng đó, nhà gái thì có đủ cả, còn nhà trai chỉ có mình anh ấy, nhìn thảm quá.”
Nghe hai người bênh vực mình, Vương Ung Giản trong lòng không khỏi cảm động.
Nếu kéo dài thêm chút thời gian, có khi anh ta sẽ tìm được cơ hội để đối phó từng NPC một. Nếu không, dù bây giờ có trốn thoát, anh cũng sẽ bị thôn Sơn Lĩnh trục xuất vì "làm tổn thương" dân làng.
Điều đó đồng nghĩa với game over.
Không ngờ sau khi nghe Bạch Thu Diệp nói, Ngô Quang Tông chẳng tỏ ra khó xử chút nào.
“Chuyện nhỏ thôi.” – ông ta cười nói – “Ba người các cậu, làm người nhà trai là được rồi.”
“Đúng đấy! Hôm nay các cậu nhất định phải dự tiệc cưới.” – bà lão đứng bật dậy, giọng run run nhưng đầy quyết liệt – “Không có nhà trai thì còn ra thể thống gì nữa!”
Ánh mắt bà ta sắc lạnh, đầy thù hằn, như thể chỉ hận không thể xé bọn họ ra từng mảnh ngay lập tức.
“Lại đây! Gắn hoa cho họ!”