Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 328
Cập nhật lúc: 2025-06-25 16:58:30
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ung Giản khẽ rùng mình:
“Hay để tôi đi thắp lại nến?”
Bạch Thu Diệp nghiêm giọng:
“Tốt nhất là đừng.”
Mộng Vân Thường
“Cô lại tính chụp ảnh à?” – Vương Ung Giản hỏi.
Nhưng Bạch Thu Diệp không trả lời, ánh mắt cô dán chặt vào khoảng không phía sau lưng anh. Tư Đồ Liêu và Khuất Ức Hàn cũng nhìn về phía đó, nét mặt của cả ba đều trở nên kỳ lạ.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Vương Ung Giản bỗng thấy lạnh gáy, vai trái nặng trĩu như có thứ gì đó đang đè lên. Anh không dám quay đầu, chỉ dám liếc bằng khóe mắt, thì thấy một bàn tay trắng bệch đang đặt lên vai mình.
Trên cổ tay bàn tay đó còn quấn một sợi chỉ đỏ, như thể vừa bị cắt ngang.
Anh nuốt nước bọt, cố gắng không để lộ sự hoảng sợ, rồi chậm rãi luồn tay vào túi để lấy vật phòng thân.
Ngay lúc tay anh vừa chạm tới món đồ, bàn tay kia đột nhiên biến mất. Cảm giác nặng nề trên vai cũng theo đó mà tan biến.
Vương Ung Giản thở phào nhẹ nhõm, định nói gì đó, nhưng Bạch Thu Diệp lắc đầu với anh. Hiểu ý, anh im bặt.
Trong tầm mắt, anh thấy vài sợi tóc dài thõng xuống từ phía trên đầu.
Tim Vương Ung Giản gần như nhảy lên tới cổ.
Ba người còn lại thì đã thấy rõ – phía sau lưng anh là một người phụ nữ mặc váy đỏ, không tay, thân mình gập lại theo một góc độ quái dị. Cô ta cúi thấp đầu, như đang cố quan sát gương mặt anh thật kỹ.
Nhưng vì cơ thể bị giới hạn, lưng cô ta chỉ gập được đến mức đó, còn phần thân trên thì vẫn thẳng đứng. Nếu không, gương mặt cô ta có thể đã chạm sát mặt Vương Ung Giản rồi.
Không ai biết cô ta xuất hiện từ đâu. Lúc hiện hình, bàn tay đã đặt ngay trên vai anh.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Bạch Thu Diệp:
Có thể… cô ta mọc ra từ chính cơ thể của Vương Ung Giản.
Một lúc sau, người phụ nữ bắt đầu thẳng người dậy. Mái tóc dài che kín gương mặt nên không ai nhìn rõ được nét mặt. Cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, thân thể trườn vào trong bóng tối sau lưng Vương Ung Giản rồi biến mất hoàn toàn.
Căn phòng rơi vào im lặng. Không ai dám lên tiếng.
Bất ngờ, cánh cửa bên cạnh bật mở. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, dù trời nhiều mây, nhưng phòng vẫn sáng hơn hẳn.
Bà nội của Ngô Diệu Tổ xông vào, vừa đảo mắt nhìn quanh vừa gọi lớn:
“Diệu Tổ! Diệu Tổ! Cháu đâu rồi?!”
Khi phát hiện trong phòng không còn bóng dáng Ngô Diệu Tổ, bà nội anh ta gần như sụp đổ hoàn toàn.
Bà ta run giọng chỉ vào bàn:
"Nhìn bàn đi, nhìn cái bàn ấy!"
Cha Ngô Diệu Tổ dẫn theo vài người bước lên. Thấy tro đen rơi vãi khắp mặt bàn, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
"Mẹ ơi... tro bị đổ rồi..."
Nghe vậy, bà nội Ngô Diệu Tổ lập tức quay đầu nhìn chằm chằm nhóm Bạch Thu Diệp.
Bà ta đau đớn gào lên:
"Các người đã làm gì cháu tôi!"
Tư Đồ Liêu bình tĩnh hỏi:
"Người phụ nữ mặc váy đỏ không tay, có phải là cháu gái bà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/328.html.]
Bà cụ như bị ai đó ấn nút tạm dừng, cả người đông cứng lại, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn:
"Các người... các người nhìn thấy cô ta rồi à?"
Tư Đồ Liêu đáp:
"Cô ta gặp lại anh trai mình, trông rất vui vẻ."
Bà cụ lùi hẳn về sau hai bước, hai chân như mất lực, rồi đổ gục xuống nền.
"Đỡ mẹ tôi mau!" – cha Ngô Diệu Tổ hốt hoảng hét lên.
Vài người dân làng vội chạy đến đỡ lấy bà lão đang run rẩy.
Lúc này, một ông cụ lớn tuổi phía sau lên tiếng, giọng điềm đạm:
"Quang Tông, vén khăn trên bàn lên đi."
Cha Ngô Diệu Tổ – tên là Quang Tông – nghe vậy thì do dự vài giây, rồi đưa tay cầm lấy mép khăn.
Khi tấm khăn đỏ được vén lên, ông ta vội ngoảnh mặt sang hướng khác như không dám nhìn tiếp.
Dưới gầm bàn là thân thể co rút của Ngô Diệu Tổ. Thoạt nhìn, anh ta như đang nằm cuộn người, nhưng thực tế cơ thể đã bị vặn vẹo một cách kinh khủng. Tay chân và lưng gập lại vượt ngoài giới hạn tự nhiên, trông giống như một món đồ gốm lỗi bị người ta vứt bỏ.
Dù vậy, Ngô Diệu Tổ vẫn còn thoi thóp. Khi ánh sáng chiếu vào, anh ta khẽ thở ra một hơi.
Cha anh ta lập tức quỳ xuống bên cạnh:
"Diệu Tổ!"
Đôi mắt Ngô Diệu Tổ chậm rãi hội tụ lại, nhìn thẳng vào cha mình. Rồi bất ngờ, anh ta phun m.á.u đầy mặt ông ta.
Màn sương m.á.u đỏ rực b.ắ.n ra trước mặt khiến ông ta choáng váng, trân trối nhìn Ngô Diệu Tổ với vẻ kinh hoàng.
Chỉ vài giây sau, hơi thở của anh ta ngừng lại.
Chân cha anh ta bủn rủn, ngã ngồi xuống đất.
Bà nội gào khóc thảm thiết. Những người hàng xóm vừa chạy đến cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho lùi hết lại phía sau.
Chỉ có ông cụ lúc nãy là vẫn giữ được sự bình tĩnh:
"Đến giờ rồi. Kéo cậu ta ra để chuẩn bị gieo quẻ."
Giọng nói điềm tĩnh đó khiến cha Ngô Diệu Tổ sực tỉnh. Sau một hồi ngập ngừng, người nhà họ Ngô cùng nhau kéo t.h.i t.h.ể Ngô Diệu Tổ ra khỏi gầm bàn.
So với cái c.h.ế.t bi thảm của anh ta, họ có vẻ lo lắng nhiều hơn về việc Ngô Nhược Nam chưa lấy được chồng.
Khi t.h.i t.h.ể vừa được kéo ra, bà nội lao tới, định duỗi lại tay chân cho cháu mình. Nhưng ngay lúc ấy, một bức ảnh cũ từ tay Ngô Diệu Tổ rơi xuống sàn.
Bức ảnh đã bị vò nhàu, nhưng vẫn nhận ra đó là ảnh chân dung. Ảnh in trên giấy cũ, màu nâu vàng theo phong cách cổ.
Điều đáng sợ là mắt và miệng trong ảnh đã bị ai đó tô lại bằng màu, khiến gương mặt trong ảnh trở nên sáng rực và lạ lùng — rõ ràng là dung mạo của một mỹ nhân.
Vừa nhìn thấy bức ảnh, bà nội Ngô Diệu Tổ liền ôm ngực, hổn hển thở dốc:
"Mang nó đi! Mau lên, đừng để nó ở đây!!"
Bạch Thu Diệp nhìn kỹ, nhận ra người trong ảnh có vài nét rất giống với nữ quỷ họ đã chạm mặt trong căn phòng trước đó.
Cha Ngô Diệu Tổ vội vàng nhặt lấy tấm ảnh, rồi đặt nó lên bàn, động tác nhanh như thể sợ thứ gì bám vào người — chẳng khác nào đang vứt một củ khoai nóng bỏng tay.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ trung niên bưng mâm lễ bước tới cửa. Trên mâm có hai nửa quẻ gỗ đỏ cùng một lư hương.
Hai mảnh quẻ gỗ hình bán nguyệt, nhìn xa trông như hai nhánh tỏi đỏ.
Mặt lồi là âm, mặt phẳng là dương.