Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 327
Cập nhật lúc: 2025-06-25 16:53:41
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chứng kiến Bạch Thu Diệp hoàn thành nhiệm vụ trong tình huống căng thẳng như vậy, đám người từng lên tiếng chỉ trích cô bỗng dưng cứng họng.
Họ muốn phản bác, nhưng lại sợ cô tiếp tục làm điều gì bất ngờ khiến họ phải muối mặt lần nữa.
Bạch Thu Diệp cẩn thận lấy vải và bông nhặt được dọc đường để bọc máy ảnh lại.
Thấy cô gói ghém kỹ lưỡng như vậy, Khuất Ức Hàn tò mò hỏi:
"Chị, chị quấn nhiều lớp làm gì thế?"
Bạch Thu Diệp bình thản đáp:
"Nếu lát nữa có xô xát, ảnh chụp được rất dễ bị hỏng vì va đập."
Cô còn giải thích thêm:
"Nhiệm vụ này phải nộp cuộn phim, lỡ ảnh hỏng thì công sức đổ sông đổ bể mất. Nhiều đoàn phim cũng bọc kiểu vậy đấy."
Khuất Ức Hàn nghe mà thấy Bạch Thu Diệp đúng là suy nghĩ khác người. Trong lúc thế này mà vẫn nghĩ đến bảo vệ máy ảnh. Nhưng nghĩ lại thì… lời cô cũng chẳng sai.
Cô ta chớp mắt mấy cái, rồi hỏi:
"Vậy… dùng máy ảnh của em chụp thêm một lần nữa nhé?"
Bạch Thu Diệp nhìn cô ta, ánh mắt dần dịu đi, gật đầu:
"Được, được chứ."
Vậy là Khuất Ức Hàn cũng chụp vài tấm kiểu tự sướng.
Nếu không biết họ đang ở trong phó bản, chắc ai nhìn vào cũng nghĩ đây là hai cô gái "chịu chơi", chụp hình trước mặt mấy NPC trong nhà ma.
Vương Ung Giản đứng nhìn, khóe miệng giật giật:
"...
Em gái, em bị ai dắt đi sai đường rồi à?"
Ngô Diệu Tổ lúc này đã gần như suy sụp hoàn toàn. Nghe thấy đám người phía sau vẫn ung dung nói chuyện, anh ta quay đầu lại, mắt đỏ rực như phát điên.
"Tôi sống c.h.ế.t với mấy người luôn!" – Anh ta gào lên, giật lấy một chiếc bát đồng sơn vàng bên cạnh, định đập vào đầu người đứng gần nhất.
Không ngờ, đống tro đen trong bát đổ thẳng lên người anh ta. Ngô Diệu Tổ lập tức dùng tay che mũi, ho sặc sụa liên tục.
Ho một lúc, anh ta bỗng cào mạnh lên mu bàn tay, để lại những vệt đỏ rớm máu.
Như thể có thứ gì đó đang bò dưới da, anh ta bắt đầu điên cuồng gãi khắp người.
Ánh nến nhạt mờ hắt lên khuôn mặt anh ta, khiến cả người trông như một bàn cờ lộn xộn vẽ bằng mực đỏ.
Tư Đồ Liêu lạnh lùng lùi lại một bước, cảnh báo:
"Đừng chạm vào tro đen đó, tuyệt đối đừng."
Nghe xong, Khuất Ức Hàn vội vàng thu tay vào trong tay áo.
Lúc này, Ngô Diệu Tổ không còn bận tâm đến bất kỳ ai nữa. Anh ta vừa lăn vừa bò về phía cửa, đập cửa điên cuồng, vừa gào lên với bốn người Bạch Thu Diệp:
"Mấy người cứ chờ đó! Dân làng tụi tôi sẽ không bỏ qua đâu—"
Chưa nói hết câu, cổ họng anh ta bỗng nghẹn lại như có thứ gì siết chặt, tiếng nói đứt đoạn.
Cơ thể Ngô Diệu Tổ đột ngột bị kéo giật lại phía sau, đầu hướng ra cửa, chân lơ lửng giữa không trung, cả người bị lôi ngược vào gầm bàn bằng một tư thế cực kỳ quái dị.
Tiếng gào thét vang lên thảm thiết. Một tấm vải đỏ do anh ta va phải rơi xuống, phủ lại lên bàn.
Tấm vải rung lên từng đợt, mặt bàn vang lên những tiếng va đập nặng nề — rồi sau đó, mọi âm thanh bỗng nhiên im bặt.
Căn phòng trở lại vẻ tĩnh mịch đến rợn người, chỉ còn tiếng nến cháy lách tách vang vọng.
Khuất Ức Hàn bịt miệng, run giọng thì thầm:
"Chẳng lẽ… anh ta c.h.ế.t rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/327.html.]
Ngay cả người trong nhà còn không thoát nổi, huống hồ là những người ngoài như bọn họ.
Đột nhiên, Tư Đồ Liêu lên tiếng:
“Trên tường có dấu vết.”
Anh ta chỉ về phía bức tường sau chiếc bàn. Mọi người bước tới, thấy một vệt đen không rõ hình thù hiện lên trên mặt tường. Nhìn kỹ hơn, họ còn nhận ra xung quanh đó có những vết cào xước, giống như ai đó từng cố gắng lau sạch thứ gì đó nhưng không thành, để lại dấu vết lộn xộn.
Bạch Thu Diệp quan sát một lúc rồi nói:
“Trông giống như vết máu.”
Vương Ung Giản thì nhìn kỹ các dấu vết xung quanh, giọng mang theo lo lắng:
“Nếu là m.á.u thật mà không tẩy được, thì e là oán khí ở đây rất nặng.”
Trong khi họ đang trò chuyện, phía dưới gầm bàn im lặng tuyệt đối, cứ như Ngô Diệu Tổ chưa từng bước vào căn phòng này vậy.
Khuất Ức Hàn nghiêng người nhìn về phía chân bàn, phát hiện có một mảnh vải nhung đỏ sẫm, như thể m.á.u từ trên tường thấm xuống, lan tới gầm bàn.
“Có nên kéo ra xem thử không?” – cô ta hỏi – “Hay là cứ chờ đến lúc gieo quẻ?”
Tư Đồ Liêu lạnh nhạt đáp:
“Không cần để ý đến anh ta, chờ đi.”
Cả nhóm quay lại cửa, ngồi bệt xuống đất.
Khuất Ức Hàn vẫn tỏ ra không yên tâm, liền hỏi tiếp:
“Thật sự không cần lo cho anh ta à?”
Tư Đồ Liêu cười nhẹ:
“Bọn mình tặng cô ta món quà ra mắt lớn như vậy, chắc cô ta còn đang vui, không rảnh mà hại bọn mình đâu.”
Cô ta vừa định thở phào thì anh lại nói thêm:
“Ít nhất là trong lúc này.”
Khuất Ức Hàn nhìn anh nghi ngờ:
“Ý anh là anh cũng không chắc?”
Tư Đồ Liêu khẽ nhếch môi, không đáp.
Mộng Vân Thường
Lúc này, Vương Ung Giản lẩm bẩm:
“Quà ra mắt hả… Biết đâu cô ta thấy tôi lịch sự, tặng quà đầy đủ, nên lại có cảm tình với tôi thì sao?”
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp cũng gật đầu:
“Cũng có khả năng đấy. Ban đầu có thể không ưa, nhưng thấy anh tử tế thì lại đổi ý.”
Vương Ung Giản im lặng vài giây, rồi đột nhiên thò tay ngoáy mũi, sau đó bắt đầu gãi khắp người.
Bạch Thu Diệp hoảng hốt:
“Anh sao thế? Không phải lại bị như Ngô Diệu Tổ chứ?”
Vương Ung Giản hạ giọng:
“Tôi đang cố làm mấy trò thiếu lịch sự, để người ta khỏi thấy tôi quá hoàn hảo rồi thích tôi thật.”
Bạch Thu Diệp vội vàng lùi ra xa, vừa cảnh giác vừa tránh dính phải nước mũi của anh ta.
Chừng hai mươi phút sau, từ dưới gầm bàn bỗng vang lên tiếng động, như có ai đang cào bới chỗ góc tường bị che khuất bởi cái bàn.
Khuất Ức Hàn nhíu mày:
“Chẳng lẽ Ngô Diệu Tổ bị lôi vào trong tường rồi?”
Vừa dứt lời, ngọn nến trên bàn chợt bị một luồng gió lạnh thổi tắt.
Căn nhà không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính. Không gian hoàn toàn kín, và gió duy nhất có thể lọt vào chỉ là từ khe nhỏ dưới cửa. Luồng gió lạnh đó nhanh chóng tràn vào, khiến cả nhóm lạnh buốt đến tận mắt cá chân.