Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 326
Cập nhật lúc: 2025-06-25 16:32:17
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo quan sát từ các người chơi kỳ cựu, loại phó bản này có một đặc điểm rất rõ ràng: khi đến một giai đoạn nhất định, hai nhóm – tạm gọi là đội A và đội B – sẽ hợp nhất trong cùng một không gian nhiệm vụ.
Ngay sau đó, phần chơi sẽ chuyển sang dạng đối đầu giữa hai phe.
Trước khi bước vào, không ai có thể biết phó bản của mình thuộc loại A hay B. Tất cả đều được hệ thống sắp xếp một cách ngẫu nhiên. Chỉ đến khi có thông báo “hợp nhất phó bản”, người chơi mới nhận ra tình huống đang dần thay đổi.
Cách thiết lập như vậy đảm bảo sự công bằng – cả thông tin lẫn tài nguyên mà mỗi đội có được đều phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực và lựa chọn ban đầu của họ.
Vì đây là lần đầu tiên cơ chế đội A/B được áp dụng trong một phó bản thăng cấp, nên nó lập tức thu hút sự chú ý. Không chỉ người chơi tò mò, mà cả khán giả livestream cũng bàn tán rôm rả.
Vì cả hai đội cùng trải qua nội dung giống nhau, nên không ít người bắt đầu so sánh:
【Bên kia cũng dính phong bì rồi! Đúng là số không thoát được.】
【Phong bì nằm trên xà nhà, gió thổi phát rơi trúng đầu, ai mà né nổi cơ chứ.】
【Bên đó nhặt phong bì rồi mà còn đàm phán ôn hòa với dân làng nữa cơ. Ghê thiệt!】
【Còn bên này thì đúng kiểu cởi quần rồi mới nhớ cần đi vệ sinh. Làm chẳng đến nơi đến chốn mà cứ thích gây chuyện.】
【Tôi đoán chưa kịp hợp nhất phó bản thì đội này đã mất nửa người rồi.】
Trong lúc phần bình luận đang sôi động, Tư Đồ Liêu – theo lời gợi ý của Bạch Thu Diệp – không nói không rằng, túm lấy cổ áo Ngô Diệu Tổ, xách bổng anh ta khỏi mặt đất.
Ngô Diệu Tổ vùng vẫy, hoảng hốt hét lên:
"Thả tôi ra! Thả tôi xuống!"
Nhưng chưa nói dứt câu, anh ta đã bị quăng thẳng vào bóng tối. Cơ thể va vào thứ gì đó trong phòng, phát ra tiếng "phịch" nặng nề.
Căn nhà không có bậc cửa, chỉ có một khe hở nhỏ giữa cửa và nền nhà, khiến ánh sáng từ bên ngoài có thể len vào chút ít. Nhưng chỉ là phía trước, càng vào sâu thì bóng tối càng dày đặc – tối đến mức giơ tay trước mặt cũng không thấy gì.
Ngô Diệu Tổ sau khi bị ném vào, bóng dáng lập tức biến mất trong màn đêm.
Chỉ còn lại một âm thanh khe khẽ — tiếng nước chảy nhỏ.
Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, bình tĩnh nói:
"Chắc là… tiểu ra quần rồi."
Một lúc sau, một tia sáng mờ từ que diêm lóe lên bên trái căn phòng.
Ngô Diệu Tổ đang run rẩy nhặt cây nến bị làm đổ lên khỏi mặt đất, cố dùng que diêm để châm.
Ánh sáng yếu ớt từ cây nến cuối cùng cũng giúp mọi người thấy rõ không gian bên trong: căn phòng rộng khoảng bốn mươi mét vuông, hoàn toàn trống trơn, không hề có vật dụng nào ngoài một chiếc bàn gỗ phủ khăn đỏ ở chính giữa.
Trên bàn đặt ba chiếc bát đồng được sơn mạ vàng, một cái bị Ngô Diệu Tổ làm đổ, đám tro đen bên trong vung vãi đầy mặt bàn.
Thoạt nhìn, lớp tro đó trông không giống tro nhang.
Ngoài ra còn có hai cây nến đỏ – loại thường thấy trên bàn thờ hoặc trong nghi lễ cúng bái.
Mộng Vân Thường
Ngô Diệu Tổ châm được một cây nến, run rẩy cắm lên một chiếc bát đang úp ngược. Nhưng khi định châm cây thứ hai, ngọn lửa vừa bén vào bấc thì lập tức tắt ngấm, như thể bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Dù thử lại mấy lần, kết quả vẫn vậy – không cháy. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán anh ta, từng giọt chảy dài.
Lúc này, Bạch Thu Diệp lạnh lùng lên tiếng:
"Đừng cố nữa. Có vẻ em gái anh không muốn nhận hương hỏa từ anh đâu."
Câu nói khiến Ngô Diệu Tổ sợ đến phát run. Anh ta siết chặt cây nến còn lại, cố ghé sát vào cây nến đã cháy để mồi lửa.
Gương mặt méo mó vì hoảng loạn, mắt trợn trừng như sắp rơi khỏi hốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/326.html.]
Bạch Thu Diệp bất ngờ bước lên phía trước. Ánh nến chiếu rõ khuôn mặt bình tĩnh của cô.
Cô quay lại, nói nghiêm túc:
"Mọi người lại đây."
Vương Ung Giản và Khuất Ức Hàn đều tưởng cô phát hiện điều gì nguy hiểm, tim lập tức nhảy thình thịch, vội vàng áp sát.
Cả hai sững người khi thấy trong tay Bạch Thu Diệp là một chiếc máy ảnh.
Vương Ung Giản dè dặt hỏi:
"Không lẽ… dùng máy ảnh có thể nhìn thấy thứ gì đó à?"
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu đáp gọn:
"Không, tôi không biết dùng nó."
"..."
Vương Ung Giản: "..."
Khuất Ức Hàn: "..."
Phó bản này mới là lần thứ ba Bạch Thu Diệp tham gia sau khi rời khỏi giai đoạn tân thủ. Những người khác có kinh nghiệm sử dụng loại máy ảnh cổ kiểu này, còn cô thì hoàn toàn mù tịt.
Cô đưa máy cho Vương Ung Giản. Anh ta nhận lấy, chỉnh lại ống kính, chụp thử vài tấm đầu tiên, khiến một phần phim bị tiêu hao.
Chụp xong, anh ta nói:
"Ổn rồi."
Nhìn khung cảnh trước mắt – căn phòng trống không, bàn gỗ phủ khăn đỏ, bát đồng đựng tro lạ, nến chỉ cháy một nửa, Ngô Diệu Tổ thì tè ra quần – Vương Ung Giản đột nhiên có cảm giác, việc cả bọn tụm lại chụp ảnh trong tình huống này… đúng là phá hỏng bầu không khí rợn người.
Ngay lập tức, khán giả trong buổi livestream chuyển sang chế độ giễu cợt:
【Không cảm nhận được chút nguy hiểm nào luôn, họ đang làm cái gì vậy?】
【Cấp 26 mà cũng dám vào phó bản cấp 35, tự tin quá mức rồi đấy.】
【Cả đám cấp 35, 40 để một người cấp 26 dẫn dắt lung tung, không vượt qua nổi phó bản thăng cấp cũng chẳng có gì lạ.】
【Bên livestream kia có người nhặt được phong bì mà chẳng bị nhốt, chỉ cần đợi gieo quẻ thôi.】
【So sánh thì bên đó xử lý rõ ràng tốt hơn nhiều.】
Đúng lúc họ còn đang bàn tán, thì thấy Bạch Thu Diệp giơ máy ảnh lên, quay ngược lại chụp chính mình cùng mọi người vài kiểu.
Cô còn đổi nhiều góc chụp, thậm chí không quên ghi lại vẻ mặt hoảng loạn của Ngô Diệu Tổ.
【?】
【Không phải cô ấy đang… tự sướng đấy chứ?】
【Chẳng lẽ là đang làm nhiệm vụ chụp ảnh?】
【Haha, nếu chỉ cần chụp ảnh cùng dân làng trong nhà họ thì đúng là hợp tiêu chí rồi còn gì.】
【... Ở cái chỗ thế này mà dám chụp hình luôn.】
【Bên kia còn chưa chụp được tấm nào, dân làng thấy máy ảnh là giật ngay.】
【Có máy ảnh còn bị đập nát rồi cơ mà.】
【Không ngờ đội này lại chiếm được lợi thế trước.】