Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 324
Cập nhật lúc: 2025-06-24 17:28:30
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp lắc đầu:
“Hai lý do đầu là để tụ, còn hai lý do sau là để ngăn. Đầu tiên là ngăn gió âm.”
Vừa nghe đến đây, Khuất Ức Hàn bất giác rùng mình – một luồng gió lành lạnh như vừa lướt qua cánh tay cô.
“Thứ hai là ngăn quỷ tà,” Bạch Thu Diệp tiếp tục. “Nghe nói quỷ tà thường di chuyển bằng cách nhảy. Nếu có bậu cửa, khi chúng nhảy tới, mu bàn chân sẽ vướng vào đó mà không vào được nhà.”
“Trời ơi...” Khuất Ức Hàn rùng mình. “Vậy chẳng phải căn nhà này để mặc cho hồn ma ra vào tùy ý sao?”
“Không hẳn là hồn ma lang thang,” Tư Đồ Liêu nói chậm rãi. “Phải nói là hồn của cô Ngô – người c.h.ế.t đã hai năm mà vẫn chưa chịu rời đi.”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Chắc chắn người nhà này đã làm chuyện gì đó sai trái khiến cô ta c.h.ế.t oan, nên linh hồn mới không siêu thoát. Họ nghĩ chỉ cần gả cô ấy đi, để cô ấy có ‘gia đình riêng’, thì cô ta sẽ không quấy phá họ nữa. Cách làm này thật sự là hạ sách.”
“Người trong làng chắc cũng biết rõ mọi chuyện, nên mới không ai dám nhặt phong bì đỏ cả.” Tư Đồ Liêu trầm giọng. “Chỉ có những người lạ bị dụ đến làng mới có khả năng bị dính bẫy.”
“Đúng vậy,” Khuất Ức Hàn gật đầu. “Hướng dẫn viên cũng từng nói nơi này rất ít người tới. Có khi cái phong bì đó đã bị bỏ ở cổng làng từ lâu, giờ mới có người lỡ tay nhặt lên.”
Đúng lúc ấy, bà lão quay đầu, thì thầm vài câu với mấy người dân xung quanh.
Ngay sau đó, họ bước về phía ba người Bạch Thu Diệp:
“Ba người các vị cũng vào trong chờ đi.”
Bạch Thu Diệp chau mày hỏi:
“Vào trong chẳng phải để làm quen sao? Chúng tôi vào thì có ích gì chứ?”
Anh trai của Ngô Nhược Nam cười nói:
“Bà tôi bảo, em gái tôi thích nơi náo nhiệt. Các vị đi cùng em rể tôi, vào trong bầu bạn với em gái tôi cho vui.”
Bạch Thu Diệp định phản đối, nhưng Tư Đồ Liêu đã nhanh tay kéo cô lại.
Anh nói nhỏ:
“Được rồi, chúng tôi vào.”
Bà lão khi nãy vốn đã quan sát Tư Đồ Liêu từ lâu, có vẻ rất hài lòng với khí chất của anh. Thấy anh không từ chối, gương mặt bà ta lập tức rạng rỡ như nở hoa.
Khuất Ức Hàn rõ ràng bị bất ngờ trước tình huống ngoài dự đoán, cô bối rối nói:
"Không phải chứ, hay là… tôi không cần vào đâu?"
Nhưng anh trai của Ngô Nhược Nam không đáp lại một lời nào. Cả một vòng người dân trong thôn, hơn ba mươi người, đã âm thầm vây kín xung quanh.
Khuất Ức Hàn đành phải cắn răng chấp nhận:
"Được rồi…"
Vương Ung Giản là người đầu tiên bước vào căn nhà, nhưng từ lúc vào đến giờ anh ta vẫn đứng lặng ở ngay cửa, không dám rời khỏi mà cũng không dám đi sâu vào bên trong.
Khi thấy ba người Bạch Thu Diệp cũng bị dân làng đẩy vào trong, Vương Ung Giản càng lo lắng hơn lúc chỉ có một mình.
Mộng Vân Thường
Trước kia chỉ anh ta bị nhốt, nếu xảy ra chuyện gì thì vẫn có người ở ngoài can thiệp. Nhưng bây giờ, cả nhóm đều bị nhốt trong một chỗ, nếu có sự cố thì đúng là “kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay”.
Ba người Bạch Thu Diệp vừa bị đẩy tới cửa thì Vương Ung Giản đã thấp giọng cảnh báo:
"Sao các người cũng vào đây? Nhanh nghĩ cách viện cớ rút lui đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/324.html.]
Tư Đồ Liêu vẫn giữ thái độ bình thản:
"Cứ để chúng ta làm xong nhiệm vụ đã."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp theo phản xạ nhìn về phía anh trai của Ngô Nhược Nam – người đang đứng chặn cửa.
Đột nhiên, Tư Đồ Liêu nắm lấy tay người đàn ông ấy và mạnh mẽ kéo anh ta bước hẳn vào trong nhà.
Anh trai Ngô Nhược Nam còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị lôi qua ngưỡng cửa.
Chỉ đến khi xong việc, Tư Đồ Liêu mới buông tay ra, mặt không biểu cảm mà nhìn anh ta, nói đều giọng:
"Chúng tôi là người ngoài, ở cùng một cô gái trong căn phòng tối như thế này quả thật không ổn. Là anh trai, anh cũng nên để tâm đến danh dự của em gái mình chứ."
Từ ngoài cửa, bà nội của Ngô Nhược Nam gào lớn:
"Diệu Tổ, mau ra đây!"
Ngô Diệu Tổ lúc này mới hoàn hồn, gương mặt tái nhợt, định quay người bỏ ra ngoài thì bị cha anh ta quát lớn:
"Không được! Con không được ra!"
Sắc mặt người cha đầy vẻ sợ hãi, ông nói tiếp:
"Diệu Tổ, con cứ ở yên đó, đợi sau khi gieo quẻ rồi mới tính tiếp."
Bà lão tức tối mắng:
"Đó là con trai của ông đấy!"
Người đàn ông trung niên kia sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng đáp:
"Ngôi nhà này đã vướng hơi người lạ. Nếu bây giờ nó bước ra, Nhược Nam sẽ xem nó là một trong bọn họ..."
Tư Đồ Liêu cười nhạt:
"Như vậy mới thú vị chứ. Quá hay là đằng khác."
Vương Ung Giản đứng bên cạnh chỉ biết trố mắt nhìn, không thể tin được Tư Đồ Liêu lại hành động bất ngờ như vậy.
Bạch Thu Diệp chứng kiến tất cả, trong lòng thầm nghĩ:
Những NPC này đúng là xui xẻo khi cứ đụng trúng Tư Đồ Liêu điên cuồng như vậy.
May mà anh ta vẫn còn nhớ thỏa thuận ban đầu. Nếu ngay ở cửa mà đã đánh nhau với dân làng thì sợ rằng còn chưa vào được phó bản đã bị đá ra ngoài rồi.
Chỉ cần làm khó Ngô Diệu Tổ một chút thôi, chắc không ảnh hưởng gì đến tiến trình nhiệm vụ…
Bạch Thu Diệp hoàn toàn quên mất, ở phó bản trước chính mình cũng từng kéo đạo diễn Vương vào cuộc, khiến kịch bản bị thay đổi nghiêm trọng đến mức nào.
So với những gì đạo diễn Vương từng phải chịu, chuyện của Ngô Diệu Tổ bây giờ thực sự chẳng đáng là gì.
Ngô Diệu Tổ đứng ngây người ở ngưỡng cửa, cả người run rẩy như chiếc lá trong gió, sắc mặt trắng bệch. Dường như anh ta sợ hãi điều gì đó đến mức không thể kiểm soát.
"Bà nội… con muốn ra ngoài…"
Người cha lập tức hét lên, ra lệnh mọi người đến chặn cửa lại.
Nhưng không ai dám tới gần. Cánh cửa như thể bị một thế lực vô hình ngăn cản, khiến ai cũng e ngại. Một lúc sau mới có vài người miễn cưỡng bước tới, nhưng không một ai dám để chân chạm vào ngưỡng cửa.
Bà lão tức điên, mắng chửi loạn xạ, tay chống gậy run lẩy bẩy, suýt nữa thì không giữ được thăng bằng.
Còn cha của Ngô Nhược Nam thì vẫn cố chặn lối ra, ánh mắt nhìn Tư Đồ Liêu như muốn lột da róc xương – hận không để đâu cho hết.