Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 323
Cập nhật lúc: 2025-06-24 17:23:04
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một đoạn đường gập ghềnh, họ dừng lại trước một căn nhà hai tầng tường đã tróc sơn, loang lổ dấu thời gian. Bên cạnh nó là một căn nhà nhỏ đơn sơ, mái ngói rêu phong.
Cánh cửa gỗ ọp ẹp hé mở, một bà lão lưng còng, tay chống gậy run rẩy bước ra, đôi mắt mờ đục, nheo lại như cố nhận diện từng người.
Người đàn ông tự xưng là anh trai của Ngô Nhược Nam bước lên trước, giọng nói rành rọt:
“Bà ơi, con rể của con về rồi.”
Bà lão cười, nụ cười đầy nếp nhăn giăng khắp khuôn mặt như những vết khắc của năm tháng.
“Tốt quá. Nhược Nam có người bầu bạn rồi. Nhà ta cũng yên tâm nhắm mắt.”
Lời nói của bà không lớn, nhưng lại khiến lòng Bạch Thu Diệp dậy sóng. Nếu họ thật sự sốt ruột vì Ngô Nhược Nam chưa yên bề gia thất, thì sao không làm âm hôn ngay sau khi cô ta chết? Tại sao phải đợi đến tận bây giờ?
Người anh lại lên tiếng hỏi:
“Bà ơi, bao giờ thì bắt đầu nghi thức gieo quẻ?”
Bà lão ngẩng đầu nhìn lên trời. Mây đen cuồn cuộn như báo hiệu điều chẳng lành. Bà đáp:
“Đợi đến giờ Ngọ ba khắc.”
Bạch Thu Diệp khẽ nhíu mày.
Giờ Ngọ ba khắc — thời điểm hành quyết trong thời phong kiến, khi dương khí vượng nhất. Nhưng cũng chính là lúc dương thịnh sinh âm. Mà nơi này — thôn Sơn Lĩnh, nằm giữa rừng sâu núi thẳm, bốn mùa mây mù che phủ, ánh mặt trời khó xuyên qua. Dương khí chẳng thể lấn át nổi âm khí đã tích tụ từ lâu. Chọn thời điểm này để làm nghi lễ, tuyệt không phải chuyện tốt lành.
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám, cố đoán vị trí của mặt trời. Mới khoảng 11 giờ rưỡi. Vẫn còn một giờ nữa mới đến thời khắc định mệnh.
Không còn việc gì khác để làm, người anh thở dài:
“Thế thì… đành đợi thôi.”
Trong lúc chờ đợi, bà lão lặng lẽ tiến đến trước mặt Vương Ung Giản. Đôi mắt đục ngầu lướt qua từng đường nét khuôn mặt anh như thể đang dò xét một món hàng.
Cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng. Vương Ung Giản cố giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười méo xệch:
“Cháu… chào bà…”
Thế nhưng bà lão lại lắc đầu, không che giấu vẻ thất vọng, rồi quay sang Tư Đồ Liêu.
Ánh mắt của bà lão thay đổi. Từ nghi hoặc chuyển sang hài lòng, nếp nhăn trên trán giãn ra từng chút một.
Bà khẽ nói, giọng tiếc nuối:
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Vương Ung Giản nghe xong, trong lòng mừng rỡ như trút được gánh nặng.
‘Bà lão gần đất xa trời mà còn chê mình, huống gì là một cô gái mười chín tuổi. Thế này chắc việc xin xăm sẽ thất bại… mà thất bại thì càng tốt.’
Thế nhưng suy nghĩ chưa kịp dứt, giọng người đàn ông — cha của Ngô Nhược Nam — lại vang lên:
“Đưa cậu ta vào phòng trước, để Nhược Nam làm quen với cậu ta một chút đi.”
Vương Ung Giản suýt nghẹn họng, hai mắt trợn trừng nhìn đám người đang lặng lẽ chuẩn bị nghi lễ.
Bà lão thoáng do dự:
“Người ngoài vào nhà… e là…”
Thế nhưng người đàn ông mỉm cười, cắt lời bà một cách rất tự nhiên:
“Bây giờ là thời đại yêu đương tự do, tụi trẻ cần phải tìm hiểu nhau trước mà.”
Mộng Vân Thường
Vương Ung Giản suýt nữa muốn bật dậy chất vấn ông ta một câu: “Ông rốt cuộc nghĩ kiểu gì mà lại có thể nói ra hai chữ ‘yêu đương tự do’ như thế chứ?”
Từ lúc anh ta nhặt được phong bì đỏ ở cổng làng đến giờ, rõ ràng mọi chuyện đang tiến triển theo một kế hoạch cưới xin đã sắp đặt từ trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/323.html.]
Lúc này, bà lão chau mày nói:
“Có người ngoài đã bước vào nhà, thì người bên trong phải đợi đến đúng ngọ mới được đi ra.”
Rõ ràng bà ta không hài lòng với Vương Ung Giản.
“Tôi sợ Nhược Nam sẽ không vui.”
Cha của Ngô Nhược Nam lập tức chen vào:
“Không vui cái gì mà không vui, chẳng phải là đang tìm chồng cho nó sao? Nó còn mừng không kịp ấy chứ!”
Bà lão còn định nói thêm điều gì đó, nhưng người đàn ông kia đã nói nhanh hơn:
“Mẹ, mẹ thật sự muốn để Nhược Nam cô đơn mãi sao?”
Bị câu hỏi ấy làm lung lay, bà lão chậm rãi gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, hơn ba mươi người dân làng đã vây quanh Vương Ung Giản, không chỉ là người nhà của Ngô Nhược Nam mà còn có cả hàng xóm lân cận đến giúp một tay.
Anh ta lập tức giơ tay lên, ra hiệu:
“Được rồi, tôi vào. Nhưng mấy người đừng giở trò gì là được.”
Cha của Ngô Nhược Nam đích thân đưa anh ta tới một căn nhà cấp bốn – cũng chính là nơi bà lão bước ra khi nãy.
Vương Ung Giản nghĩ thầm, bà lão đó mới ở trong đó đi ra vẫn bình an vô sự, chắc bên trong cũng không có gì đáng sợ.
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi lấy hết can đảm bước qua cánh cửa.
Lúc này, mọi sự chú ý đều dồn về phía Vương Ung Giản, khiến ba người Bạch Thu Diệp lập tức bị ngó lơ.
Bạch Thu Diệp nhìn theo bóng lưng của Vương Ung Giản đang dần khuất sau cánh cửa, rồi khẽ nói:
“Căn nhà này có gì đó rất lạ.”
Khuất Ức Hàn tò mò hỏi:
“Sao thế chị?”
Bạch Thu Diệp đưa tay chỉ về phía một căn nhà khác:
“Em nhìn kỹ mà xem, so sánh căn nhà này với căn bên cạnh.”
Khuất Ức Hàn hơi rướn người để tránh tầm mắt những người đang đứng chắn trước mặt, rồi nhìn về phía căn nhà cấp bốn mà Vương Ung Giản vừa bước vào. Sau đó cô quay đầu nhìn sang căn nhà nhỏ bên cạnh.
Cô cau mày:
“Ừm... hình như căn nhà này trông u ám hơn căn kia một chút. Ngoài ra thì em không thấy gì đặc biệt cả.”
“Ý chị là cái bậu cửa.” Bạch Thu Diệp nói, giọng nghiêm túc. “Nhìn kỹ lại đi.”
Khuất Ức Hàn tập trung quan sát, cuối cùng cũng nhận ra – trước căn nhà nhỏ bên cạnh có một bậu cửa khá cao, trong khi trước căn nhà cấp bốn thì hoàn toàn bằng phẳng, không hề có bậu cửa nào cả.
Tư Đồ Liêu cũng góp lời:
“Trên đường đến đây, hầu hết các căn nhà đều có bậu cửa.”
“Đúng vậy,” Khuất Ức Hàn gật đầu. “Nhưng cái này thì liên quan gì đến chúng ta?”
Bạch Thu Diệp bắt đầu giải thích:
“Người ta lắp bậu cửa vì bốn lý do. Hai cái đầu là để tụ khí và giữ tài. Bậu cửa không được để hở với mặt đất, nếu có kẽ hở thì trường khí trong nhà sẽ thoát hết, tài vận cũng theo đó mà tiêu tan.”
Khuất Ức Hàn nói:
“Nghe có vẻ không ảnh hưởng gì đến mình lắm.”