Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 320

Cập nhật lúc: 2025-06-23 17:05:27
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp đáp không chút do dự:

"Nhưng nếu ở chung với họ, vấn đề còn lớn hơn đấy."

Câu nói khiến đối phương sững lại một chút. Rõ ràng cô ta đang nhớ đến chuyện Vương Ung Giản từng nhặt phong bì đỏ trước cổng làng — thứ có thể liên quan đến âm hôn. Nghĩ tới khả năng phòng của anh ta sẽ xảy ra chuyện vào tối nay, cô gái chột dạ. Trừ khi Vương Ung Giản c.h.ế.t trước khi trời tối, bằng không thì...

Cô ta lập tức đổi giọng:

"Vậy chúng ta ở chung."

Trước khi bước vào cổng ánh sáng, cô gái từng giới thiệu tên là Khuất Ức Hàn. Khi ứng dụng này còn chưa ra mắt, cô vẫn đang là học sinh trung học.

Tư Đồ Liêu thì khá bình thản. Anh ta chắc chắn rằng trước khi tiến vào giai đoạn chính của phó bản, bản thân sẽ không gặp nguy hiểm, nên đồng ý để Vương Ung Giản ở cùng phòng.

Trong lúc livestream đang diễn ra, khán giả bắt đầu để lại những bình luận mỉa mai:

[Ghê thật, cấp 40 mà cũng được tâng bốc như thần thánh.]

[Buồn cười ghê, để bám lấy Đồ Nhất mà anh chàng kia không ngại xu nịnh cả người mới cấp 26.]

[Có khi sau thành đôi luôn ấy chứ.]

[Đồ Nhất và Lý Tiểu Thảo trông cứ như quan hệ thuê dịch vụ. Thuê cao thủ để qua phó bản cho an toàn.]

[Cấp 40 mà dám nhận việc sao?]

[Chắc vì giá rẻ. Lý Tiểu Thảo mới cấp 26, mà muốn từ phó bản này lên 36 thì cũng cần ít nhất 1525 vé sinh tồn đấy.]

[Cô ta kiên nhẫn thật. Luôn giữ cấp độ sát ngưỡng trung bình mà không lên cấp.]

[Nhiều người cũng thế thôi. Càng nhiều người lên cấp, ngưỡng trung bình càng bị kéo cao. Họ giữ cấp để tránh bị cuốn vào cuộc đua.]

Dưới lớp bình luận ấy, đám người ghen tị với Tư Đồ Liêu lại tiếp tục châm chọc:

[Một người bị âm hôn, một người cấp 26, tôi không tin cấp 40 này có thể gánh nổi.]

[Có khi chính anh ta còn khó giữ mạng ấy chứ.]

[Tôi sẽ theo dõi nhóm này sát sao xem kết cục ra sao.]

[Mấy nhóm nữ thì chẳng có gì hay. Chỉ chờ xem phòng của Đồ Nhất và Vương Ung Giản thôi.]

Do lượt xem livestream không nhiều, lượng người bình luận cũng ít nên những câu này hiện lên vô cùng nổi bật, nhìn một cái là thấy ngay. Thực tế, cấp độ của người xem và người tham gia phó bản không chênh lệch quá lớn, vì vậy họ dễ dàng nảy sinh tâm lý so sánh, thậm chí đố kỵ. Nếu người trong phó bản là cao thủ thực sự, vượt trội về thực lực, bình luận có lẽ đã theo hướng khác.

Sau khi ổn định việc chia phòng, Bạch Thu Diệp dẫn nhóm tới gặp chị Tường để nhận chìa khóa.

Chị Tường đưa cho họ hai chiếc chìa, nói:

"Phòng của các cậu là 304 và 305."

Bạch Thu Diệp nhận chìa khóa phòng 304, đưa chiếc còn lại cho Vương Ung Giản.

Chị Tường bổ sung thêm:

"À, hai phòng này có cửa thông nhau. Bình thường thì khóa lại, nếu cần mở thì tôi có chìa, các cậu có muốn không?"

Nghe xong, Vương Ung Giản lập tức gật đầu, trả lời nhanh gọn:

"Có chứ, có chứ."

Anh ta vẫn nhớ việc Bạch Thu Diệp từng đưa hoa hòe nhỏ, trong lòng luôn cảm thấy có cô ở gần sẽ yên tâm hơn nhiều.

Lục Ức Hàn chen vào ngay:

"Vậy đưa chìa khóa đó cho chúng tôi."

Chị Tường cũng không phản đối, đưa thêm một chiếc khóa nhỏ cho Khuất Ức Hàn và dặn:

"Lúc trả phòng nhớ trả luôn chìa cửa thông nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/320.html.]

Hướng dẫn viên đứng bên cạnh hỏi:

"Mọi người nhận phòng hết chưa?"

Chị Cường đáp:

"Còn ba phòng trống."

Hướng dẫn viên liền nói:

"Tôi chưa có chỗ ngủ, cho tôi một phòng."

Chị Tường gật đầu, trao cho bà ta một chiếc chìa. Bạch Thu Diệp liếc qua, thấy số phòng là 303 — ngay cạnh phòng họ.

Tư Đồ Liêu lên tiếng:

"Lên xem phòng trước đã."

Bạch Thu Diệp và những người còn lại đều gật đầu, rồi cùng nhau lên tầng.

Trên đường đi, họ nghe thấy tiếng những người chơi khác đang càu nhàu trong các phòng đã nhận trước đó:

"Phòng gì mà ẩm đến mức này..."

"Trong góc có cả côn trùng..."

"Chăn thì tanh nồng như cá c.h.ế.t vậy."

"Đèn tối om, chẳng nhìn rõ gì cả..."

Khi cả nhóm bước vào phòng 304 và 305, đúng như lời chị Tường, giữa hai phòng có một cửa thông.

Từ bên phòng 305 vọng qua giọng Vương Ung Giản đang hỏi Tư Đồ Liêu:

"Anh mang túi lớn thế, bên trong có gì vậy?"

Tư Đồ Liêu đáp lại, giọng lười nhác:

"Mấy món đạo cụ thôi. Nhưng tôi không thích người khác đụng vào đồ của mình."

Vương Ung Giản cười:

"Yên tâm, tôi tuyệt đối không đụng vào đâu."

Mộng Vân Thường

Trong phòng 304, Khuất Ức Hàn phàn nàn với Bạch Thu Diệp:

"Phòng này cách âm kém quá. Tôi nghi tường làm bằng bọt biển luôn ấy."

Bạch Thu Diệp chỉ "ừ" một tiếng rồi không đáp gì thêm, bắt đầu quan sát xung quanh. Tất cả đạo cụ của cô đều mang theo trên người, chỉ đeo thêm một chiếc túi nhỏ.

Khác với Tư Đồ Liêu — anh ta mang hành lý khá cồng kềnh, từ lúc còn ở khu E2 là cô đã chú ý thấy.

Chiếc túi hành lý màu đen mà Tư Đồ Liêu mang theo dài ít nhất một mét rưỡi, căng phồng như thể chứa đầy đồ bên trong. Suốt dọc đường, anh ta chưa từng nhắc đến túi đó đựng gì, và Bạch Thu Diệp cũng không hỏi. Nếu Tư Đồ Liêu muốn chia sẻ, anh ta đã nói từ lâu rồi.

Cô mở cửa sổ phòng, ngay trước mắt là khung cảnh biển khơi mênh mông. Bầu trời âm u, mây nặng trĩu như đè sát xuống mái hiên. Xa xa là dãy vách đá trải dài, bên dưới là những con sóng đục ngầu đập mạnh vào chân đá, tung bọt trắng xóa, để lộ những mỏm đá đen sì lởm chởm.

"Phòng này có xà nhà thấp quá, giường lại đặt ngay dưới xà, tối nay sợ dễ bị bóng đè." Khuất Ức Hàn vừa ngẩng đầu nhìn trần vừa nói, "Hay là tôi dời giường qua chỗ khác, được không?"

Bạch Thu Diệp gật đầu: "Ừ, để tôi giúp."

Khuất Ức Hàn cúi người xuống, định nhấc giường, nhưng nó không hề nhúc nhích. Với cấp độ 34 của cô ấy, việc nâng một cái giường gỗ thông thường không thể là vấn đề. Cô nhìn kỹ hơn và phát hiện chân giường đã bị đóng đinh thẳng xuống sàn.

"Xem ra chị Tường không thích người khác động vào đồ đạc trong phòng," Khuất Ức Hàn nói. "Thôi thì lấy vải quấn xà nhà lại vậy."

Bạch Thu Diệp bước tới, cũng thử nhấc giường. Nhưng khác với Khuất Ức Hàn, cô chỉ cúi người một cái là nhấc bổng lên được, thậm chí hai chân giường còn bị bẻ gãy luôn.

Cô hoảng hốt buông tay, vội nói: "Tôi không cố ý..."

Khuất Ức Hàn sững người vài giây, rồi hỏi: "...Chị từng tập cử tạ đúng không?"

Loading...