Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 319
Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:55:01
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hướng dẫn viên quay lại, vừa đi vừa nói:
“Dân số thôn Sơn Lĩnh khá đông. Phần lớn người dân ở đây sống tự cung tự cấp, hầu như không cần giao thương với bên ngoài. Những ai thất tình hay muốn tạm rời xa nhịp sống thành phố để tìm lại chính mình thì nơi này rất thích hợp để nghỉ dưỡng.”
Bà ta tiếp tục quảng bá:
“Không khí trong lành của núi rừng kết hợp với cảnh biển mênh mông, đúng là hai trong một. Lãnh đạo về nhớ viết vài bài giới thiệu, quảng bá chỗ này giúp tôi nhé.”
Vừa nói, cả đoàn đã đứng trước một tòa nhà nhỏ, trơ trọi ngay mép vách đá. Dưới chân là vực sâu hun hút, sóng biển liên tục đập vào bờ đá, b.ắ.n tung bọt trắng xóa.
Bầu trời u ám bao phủ khắp nơi, ánh sáng xám xịt càng khiến tòa nhà trông nổi bật hơn. Từ xa nhìn lại, nó chẳng khác gì một bóng người đứng thẳng, cúi đầu nhìn xuống đáy vực, im lặng và lạnh lẽo. Hoặc cũng có thể ví như một cây cột đơn độc cắm giữa biển trời mênh mông, tạo cảm giác đè nén kỳ lạ.
Tòa nhà cao ba tầng, kiến trúc kiểu cũ, giống như những dãy ký túc xá thời xưa. Mỗi tầng có năm phòng, phía ngoài là hành lang chạy dài, cầu thang được đặt ở đầu bên trái của tòa nhà.
Hướng dẫn viên chỉ tay và nói:
“Đây là nhà trọ duy nhất ở thôn Sơn Lĩnh. Chủ nhà tên là chị Tường, tính tình rất thân thiện. Mọi người nhìn đi, từ đây có thể ngắm biển trực tiếp luôn, quá đẹp đúng không?”
Tuy nói là “quá đẹp”, nhưng không ai trong nhóm tỏ vẻ đồng tình. Chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy tình trạng xuống cấp trầm trọng của tòa nhà.
Lớp vữa ngoài tường đã bị nước biển ăn mòn nghiêm trọng, bong tróc từng mảng như da rắn lột. Gió biển suốt bao năm trời thổi mạnh khiến bề mặt tường bị xói mòn thành những mảng loang lổ, trông không khác gì da người mắc bệnh bạch biến.
Dù hướng dẫn viên nói không ngớt lời ca ngợi, nhưng ai cũng thấy rõ: nơi này chẳng phải điểm nghỉ ngơi lý tưởng gì cả.
Họ vừa bước vào tầng trệt thì thấy một người phụ nữ đang ngồi gần đó, bên cạnh là một rổ lớn đầy cá muối. Có vẻ bà ta định phơi khô, nhưng do thời tiết mưa dầm, cá trong rổ đều còn ẩm ướt, mắt mở trừng trừng, mùi tanh nồng nặc khiến ai đi ngang cũng thấy khó chịu.
Không hiểu sao, khi nhìn những con cá nằm c.h.ế.t cứng đó, mọi người lại bất giác liên tưởng đến chính mình.
Người phụ nữ đó chính là chị Tường — chủ nhà trọ mà hướng dẫn viên nhắc đến. Trông chị khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay cầm điếu thuốc, khi đứng dậy thì tóc bị gió biển thổi tung rối bời.
Chị nhìn quanh, nhíu mày nói với hướng dẫn viên:
“Trời ơi, đông thế này à? Phòng tôi không đủ đâu.”
Hướng dẫn viên đáp nhanh:
“Không sao, để họ chia nhau ở, vài người một phòng là ổn rồi.”
Chị Tường ngẫm nghĩ rồi nói:
“Cũng đúng. Tôi có tổng cộng mười lăm phòng, mà hiện đã có hai phòng có người ở rồi. Còn lại mười ba phòng, mọi người tự chia nhau đi.”
Ba NPC sinh viên đại học lập tức chọn một phòng chung. Hai thương nhân cũng nhanh chóng chiếm một phòng.
Như vậy, mười một phòng còn lại phải chia cho mười chín người chơi. Nếu ai cũng muốn ở riêng thì sẽ có tám người phải ghép chung.
Một người lên tiếng đề xuất:
“Thật ra không cần mỗi người một phòng đâu. Ở ghép sẽ dễ chăm sóc nhau hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/319.html.]
Nhiều người nghe xong đều gật đầu đồng tình. Một người khác nhắc nhở:
“Mỗi phòng không nên có quá ba người. Tôi thấy, nếu ai phạm phải điều cấm kỵ thì cả phòng cũng sẽ bị vạ lây.”
Một người đàn ông liền nói:
“Tôi và bạn gái sẽ ở chung.”
Không ai phản đối nên anh ta nhanh chóng đi lấy chìa khóa từ chị Tường. Bạn gái anh ta quay lại thông báo:
Mộng Vân Thường
“Chúng tôi ở phòng 103 nhé.”
Lúc này, một cô gái trong nhóm bước đến chỗ Bạch Thu Diệp, nhỏ nhẹ hỏi:
“Chị ơi, em có thể ở cùng mọi người được không?”
Bạch Thu Diệp hơi ngạc nhiên:
“Mọi người?”
Cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ về phía Tư Đồ Liêu. Rõ ràng cô ấy muốn ở cùng Tư Đồ Liêu nhưng không tiện nói thẳng, nên cố ý kéo Bạch Thu Diệp vào để hợp thức hóa.
Vương Ung Giản đang đứng gần đó suýt thì sặc nước. Anh ta đã ngầm quan sát từ đầu và đoán rằng Bạch Thu Diệp và Tư Đồ Liêu không phải người yêu. Nếu hai người không ở chung, anh ta định tranh thủ xin ghép phòng với Tư Đồ Liêu, ít ra cũng cảm thấy an toàn hơn khi ngủ đêm đầu tiên.
Ban đầu, Vương Ung Giản muốn hỏi Bạch Thu Diệp nhưng lại sợ bị hiểu nhầm là có ý đồ xấu, nên mới chuyển mục tiêu sang Tư Đồ Liêu. Ai ngờ lại bị “chặn trước cửa”.
Cô gái kia rõ ràng không dám trực tiếp xin ở cùng Tư Đồ Liêu, nên dùng cách vòng vo. Kết quả, phòng đó đã đủ ba người.
Vương Ung Giản vội vàng chen vào, nói lớn:
“Đồ ca, tôi cũng muốn ở chung với anh!”
Những người chơi khác thấy vậy thì không khỏi tiếc nuối. Dù họ đều có cấp độ tương đối ổn, nhưng cấp độ càng cao thì mỗi cấp lại mang lại sự khác biệt rõ rệt. Nhìn lên đầu Tư Đồ Liêu, ai cũng thấy rõ cấp 40, lại từng qua một phó bản thăng cấp — quả thật là người lý tưởng để chung phòng nếu muốn sống sót qua đêm.
Tuy nhiên, đến giai đoạn này, hầu hết người chơi đều đã có năng lực tự vệ. Không ai rơi vào hoàn cảnh rắc rối như Vương Ung Giản, nên họ cũng không cần thiết phải bám víu vào cao thủ để tồn tại.
Sự hối tiếc ban đầu của họ nhanh chóng tan biến. Sau khi ghép được phòng hợp ý, mọi người cũng dần ổn định tâm lý, không còn chú ý đến việc ai ở với ai nữa.
Bạch Thu Diệp quay sang cô gái bên cạnh, nói:
"Vậy hai chúng ta ở chung nhé?"
Cô gái liếc nhìn Vương Ung Giản, ánh mắt hiện rõ sự không hài lòng. Có vẻ như cô ta cho rằng anh đã phá hỏng kế hoạch gì đó của mình. Nhưng Vương Ung Giản thì giả vờ không biết, vẫn giữ bộ mặt bình thản.
Cô gái mỉm cười, nhưng giọng điệu lại có phần châm chọc:
"Nhưng hai người ở chung, có khi lại gây rắc rối đấy."
Lời cô ta rõ ràng mang ý mỉa mai — bởi cấp độ hiển thị của Bạch Thu Diệp chỉ là 26, lỡ như xảy ra chuyện gì trong phòng, cô ta sẽ phải lo gánh phần nhiều.