Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 318

Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:49:24
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Đồ Liêu đáp:

"Điểm chung của phó bản này là các phong tục dân gian. Biết phong tục thì còn có thể tránh dữ gặp lành. Nhưng mỗi phó bản lại có câu chuyện và bối cảnh riêng."

Cả nhóm đều nói khẽ, bởi nếu để NPC nghe thấy những lời vượt ngoài khuôn khổ phó bản, hậu quả sẽ không dễ chịu.

Mộng Vân Thường

Người chơi kia gật đầu:

"Tôi biết. Trước khi tới đây cũng đã xem vài buổi livestream rồi."

Tư Đồ Liêu nhìn anh ta:

"Vậy cậu cũng đoán ra mình đang gặp phải loại phong tục nào rồi chứ?"

Người kia khẽ thở dài, mặt mũi chán nản:

"Chắc là… âm hôn."

Trước khi trò chơi này ra mắt, phần lớn người chơi hoàn toàn không biết gì về những phong tục kiểu này. Tất cả đều lạ lẫm, như thể đến từ một thế giới song song.

Đặc biệt là với những phó bản mang chủ đề dân gian — chỉ cần sơ suất một chút là dễ dàng “chạm mìn”.

Những nhóm người chơi đầu tiên bước vào phó bản này từng gặp kết cục thảm khốc chỉ vì vi phạm hàng loạt điều cấm kỵ, từ lớn đến nhỏ. Sau nhiều lần trả giá bằng mạng sống, người chơi dần rút ra được quy luật hoạt động trong phó bản, giúp tỷ lệ tử vong giảm đi đáng kể.

Thế nhưng, trò chơi chẳng bao giờ để mọi chuyện dễ dàng. Người càng giỏi thì bẫy càng tinh vi. Trong phó bản, "đạo cao một thước, ma cao một trượng" – cạm bẫy cứ thế mà sinh ra, tầng tầng lớp lớp. Như trường hợp của người chơi vừa rồi, chỉ vì mở lời vài câu để hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng lại vô tình khiến bản thân bị tà khí quấn lấy, rồi rơi vào trạng thái như bị thôi miên, từng bước tự đẩy mình vào hố.

Dù toàn đội đã ghi chép được nhiều phong tục địa phương, nhưng giữa thực tế và lý thuyết vẫn tồn tại vô số chi tiết sai biệt. Ví dụ như chuyện của người chơi kia, anh ta biết mình đã bị kết âm hôn, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát để nắm rõ cụ thể nghi thức bao gồm những gì, cách phối hợp ra sao.

Tư Đồ Liêu nói:

"Cách kết âm hôn có nhiều loại khác nhau. Chờ mọi thứ ổn định đã, rồi hẵng tìm hướng dẫn viên hoặc người dân bản địa để hỏi thêm."

Người chơi kia gật đầu:

"Cảm ơn anh. À, tôi tên là Vương Ung Giản. Còn anh, tôi nên gọi là gì?"

Do là người nhập phó bản sau nên Vương Ung Giản không rõ mọi người đã giới thiệu tên từ trước.

Tư Đồ Liêu đáp:

"Tôi là Đồ Nhất."

Vương Ung Giản bật cười:

"Tên hay thật. Nghe tên đã thấy sát khí rồi. Người ta vẫn bảo, đồ tể mang sát khí nặng, ma quỷ cũng chẳng dám lại gần."

Tư Đồ Liêu khẽ nheo mắt, lười biếng hỏi lại:

"Tôi trông giống đồ tể lắm à?"

Vương Ung Giản xua tay:

"Không phải. Nhưng mà... không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy trên người anh có sát khí thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/318.html.]

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp càng thêm ấn tượng với Vương Ung Giản — anh ta đúng là người quan sát tinh tế. Tư Đồ Liêu tuy đã sử dụng mặt nạ ngụy trang để che giấu thân phận, nhưng khí chất của một người từng trải qua hàng chục phó bản, từ cấp 0 đến 65, không phải ai cũng dễ dàng che giấu được.

Hầu hết mọi người nếu chỉ nhìn vài lần sẽ nghĩ anh là một người chơi bình thường, chẳng có gì nổi bật. Nhưng Vương Ung Giản lại nhận ra điểm lạ và có cách ứng xử hợp lý: không quá gần, cũng không xa cách.

Thái độ ấy khiến Tư Đồ Liêu có vẻ quý mến anh ta hơn. Hầu như câu hỏi nào của Vương Ung Giản, anh đều kiên nhẫn trả lời.

Bạch Thu Diệp chợt nhớ tới những "vết đen" trong hồ sơ của Tư Đồ Liêu, trong lòng có phần lo lắng cho Vương Ung Giản. Ai biết được Tư Đồ Liêu thực sự có thiện cảm hay chỉ đang diễn?

Khi Vương Ung Giản quay sang hỏi cô:

"Chị tên gì vậy?"

Cô đáp:

"Lý Tiểu Thảo."

Vương Ung Giản ngạc nhiên:

"Ừm, tên hay đấy... Ủa, Lý Tiểu Thảo?"

Cô cười nhạt:

"Anh thấy khó nghe à?"

Anh lắc đầu:

"Không đâu. 'Lửa cháy không hết, gió xuân thổi lại sinh' — nghe là biết người mạnh mẽ kiên cường."

Bạch Thu Diệp thầm nghĩ: Anh chàng này đúng là biết cách nịnh. Nhưng cô không rõ tại sao anh lại nịnh mình. Bởi trên giao diện hệ thống, cô chỉ hiện cấp độ 26 — không có gì đặc biệt.

Cô không hề biết rằng kể từ khoảnh khắc cô trao hoa hòe nhỏ cho Vương Ung Giản, trong mắt anh, cô đã trở thành chỗ dựa lớn nhất trong lần vào phó bản này. Anh không nghĩ cô mạnh vượt trội, cũng không đoán cô đang ngụy trang gì cả. Anh chỉ đơn giản tin rằng Bạch Thu Diệp có năng lực đặc biệt, kiểu như giải chú hay xua tà.

Trên đường hướng dẫn viên dẫn cả đoàn đến nơi nghỉ chân, nhóm người dân trong làng – những người từng đặt phong bì đỏ để "tìm con rể" – vẫn luôn lặng lẽ bám theo phía sau, không rời mắt khỏi Vương Ung Giản, như thể sợ anh đột nhiên bỏ trốn.

Dù bị giám sát chặt chẽ khiến thần kinh căng thẳng, Vương Ung Giản vẫn cố tỏ ra bình thường, chủ động trò chuyện với Bạch Thu Diệp để xua đi cảm giác căng thẳng.

Rồi từ xa, họ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, âm thanh nặng nề và ẩm ướt.

Ngôi làng này có vị trí địa lý khá đặc biệt: phía trước là núi, sau lưng giáp biển, dựng ngay trên một vách đá cao. Nhờ dãy núi che chắn, gió biển ít khi thổi trực tiếp vào làng, khiến bầu trời lúc nào cũng âm u, nhiều mây, thỉnh thoảng lại đổ mưa lất phất.

Không khí trong làng luôn ẩm ướt, gió không đủ mạnh để hong khô hơi nước. Cứ đi một đoạn là cảm giác cơ thể bị phủ một lớp muối mặn, như thể cả người sắp hóa thành cá khô di động.

Tiếng sóng vỗ bờ không ngừng, như một khúc nhạc quái dị vang vọng bên tai, chậm rãi bào mòn thính giác và tinh thần người nghe.

Cảnh vật ảm đạm, bầu không khí như phủ một lớp sương nặng nề khiến tâm trạng mọi người cũng trở nên trầm xuống. Sau một hồi, không ai còn hứng thú nói chuyện như trước. Việc giao tiếp dần trở nên dư thừa, ai nấy chìm vào thế giới riêng, như thể bị tách ra khỏi phần còn lại.

Bạch Thu Diệp vừa đi vừa quan sát khắp nơi.

Dù nằm sâu trong khu vực kém phát triển, ngôi làng này lại có diện tích lớn bất ngờ. Gọi là "làng" thì có vẻ chưa đúng — nó giống như một thị trấn nhỏ thì hợp lý hơn.

Cơ sở hạ tầng ở đây đầy đủ đến đáng ngạc nhiên: họ đã đi ngang qua bệnh viện, trường học, thư viện và cả một siêu thị nhỏ. Quả thật, nếu bỏ qua những yếu tố tà dị, đây đúng là nơi lý tưởng để du lịch, như lời hướng dẫn viên đã nói.

Điểm trừ duy nhất chính là khí hậu nặng nề — và cả những phong bì đỏ kỳ lạ rải rác khắp các ngã đường.

Loading...