Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 316

Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:41:20
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi bãi tha ma, hướng dẫn viên dặn:

“Mọi người tìm xem quanh đây có ngải cứu hoặc tiên thảo không. Nếu tìm được, hãy đập nhẹ rồi đốt lên. Có thể xua bớt xui xẻo khi băng qua nghĩa địa.”

Một người hỏi:

“Tiên thảo là gì vậy?”

Hướng dẫn viên đáp:

“Là hoa hòe nhỏ, người ta còn gọi là mạt thảo. Tôi sẽ mô tả đặc điểm, mọi người vừa đi vừa tìm bên đường.”

Rất nhanh sau đó, có người tìm được ngải cứu. Mùi khói từ lá ngải bốc lên, lan tỏa trong không khí, khiến mọi người cảm thấy ấm hơn, như xua tan phần nào cảm giác lạnh lẽo bám lấy cơ thể.

Bạch Thu Diệp cũng tìm thấy hoa hòe nhỏ. Khác với ngải cứu, mùi hương khi đốt không quá nồng, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng.

Lúc này, cô để ý thấy người chơi vừa bị kéo khỏi phần mộ đang gặp trục trặc. Dù đã tìm được ngải cứu nhưng không tài nào đốt cháy được. Thời tiết lạnh khiến ai nấy đều mặc áo khoác dày, vậy mà gáy anh ta lại lấm tấm mồ hôi, nhỏ từng giọt xuống cổ.

Anh ta hoảng loạn, lập tức ném bó ngải đi rồi chạy đi tìm loại cỏ khác. Nhưng dù dùng hoa hòe nhỏ, vẫn chẳng đốt cháy nổi.

Anh ta hớt hải quay sang những người xung quanh, nói:

“Ai có ngải cứu khô hay tiên thảo khô không? Tôi sẽ trả công.”

Một người chìa cho anh ta một bó ngải khô. Anh ta thử đốt, nhưng kết quả vẫn như cũ — hoàn toàn không cháy. Cuối cùng, đành ngậm ngùi trả người kia 5 vé sinh tồn.

Dù đã thử với vài bó cỏ mới, tình hình vẫn không thay đổi.

Thấy vậy, Bạch Thu Diệp bước tới, đưa cho anh ta bó hoa hòe nhỏ cô vừa nhặt được, nói:

“Thử cái này đi, dùng được thì hẵng trả phí.”

Không ngờ, lần này bó cỏ lập tức bắt lửa.

Anh ta mừng rỡ, thốt lên:

“Cảm ơn!”

Bạch Thu Diệp giơ tay, ra hiệu giao dịch. Anh ta lập tức chuyển cho cô 15 vé sinh tồn.

Cô nhìn con số trên giao diện, hơi ngạc nhiên:

Mộng Vân Thường

“Anh có đưa nhầm không đấy?”

Người kia vội nói:

“Không nhầm đâu. Chừng đó là đúng rồi.”

Bạch Thu Diệp âm thầm cảm thấy lạ. Mớ cỏ dại này đều là cô nhặt bên vệ đường, vốn chẳng tốn gì. Dù đem bán, mỗi bó cũng chỉ đáng 5 vé là cùng, người bình thường chắc chẳng ai mua nổi. Vậy mà anh ta lại trả hẳn 15 vé — đúng là phiên bản Plus của kiểu “tiêu tiền như rác”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/316.html.]

Cô không hề hay biết những gì đang diễn ra trong lòng người kia. Sau khi thử đi thử lại nhiều lần với đủ loại ngải cứu và tiên thảo mà vẫn vô ích, anh ta hiểu rất rõ — bản thân đã bị thứ gì đó bám theo. Nhưng khi không còn hi vọng, bó cỏ của Bạch Thu Diệp lại bốc cháy ngay. Đối với anh ta, đó chẳng khác gì cứu mạng.

Khi ngọn lửa bùng lên, người chơi đó cảm nhận rõ ràng cơ thể mình nhẹ hẳn, tay chân dần ấm lại, không còn cái lạnh buốt bám riết như trước nữa. Dù không thể quay lại nhìn, anh ta vẫn biết cái giá mười lăm vé sinh tồn là hoàn toàn xứng đáng cho kết quả này.

Cùng lúc đó, giao diện hiện thông báo: nhiệm vụ đã hoàn thành 2/3. Một trong số họ đã ghi chép lại phong tục vừa rồi vào sổ tay.

Cả đoàn tiếp tục tiến lên, hướng về ngôi làng nằm trên sườn núi. Trong không khí lơ lửng một mùi mặn nhè nhẹ, làn gió từ núi thổi tới mang theo vị tanh như đã thấm đẫm nước muối.

Từ xa, họ đã có thể nhìn thấy một góc nhỏ của ngôi làng. Sắp đến nơi, nhưng nhiệm vụ đầu tiên vẫn chưa được hoàn thành khiến cả nhóm bắt đầu rối lên, ai cũng vội vàng ghi lại những phong tục từng đọc trong tài liệu hướng dẫn trước đó.

"Không được đâu," Tư Đồ Liêu lên tiếng, giọng nghiêm nghị. "Chỉ những phong tục mà chúng ta thật sự gặp trên đường đi mới được hệ thống chấp nhận. Mà chưa rõ lý do vì sao, nhưng việc ghi lại thông tin về Miếu Cô Nương cũng không được tính. Tôi chắc chắn phong tục cuối cùng có liên quan đến ngôi miếu đó."

"Hay là hỏi lại hướng dẫn viên xem sao?" Bạch Thu Diệp đề xuất. "Giờ chúng ta cũng đã đi khá xa miếu rồi, hỏi bà ấy chắc không sao đâu."

Những người khác đều đồng ý, ánh mắt đồng loạt hướng về phía hướng dẫn viên đang đi đầu. Mấy người tụt lại phía sau vội vã chạy lên phía trước, lên tiếng hỏi:

"Hướng dẫn viên, giờ bà có thể cho bọn tôi biết về nguồn gốc Miếu Cô Nương không?"

Người hướng dẫn chậm rãi quay lại, trả lời:

"Miếu Cô Nương tất nhiên là nơi đặt bài vị của các cô nương."

Bà ta nói tiếp, giọng đều đều:

"Những cô gái trong vùng chẳng may c.h.ế.t trẻ, gia đình sẽ đưa bài vị của họ đến miếu để thờ cúng, cầu mong linh hồn họ được yên nghỉ."

Bạch Thu Diệp lập tức ghi chép lại lời bà vào sổ tay. Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn không có chuyển biến gì thêm.

Một người chơi khác cau mày, hỏi:

"Bà chắc là không bỏ sót chi tiết nào chứ?"

Hướng dẫn viên trả lời dứt khoát:

"Tôi đã nói hết rồi, không còn gì để nói nữa."

Giọng bà ta nghe có vẻ không nói dối, nhưng chính điều đó lại càng khiến cả nhóm rơi vào bế tắc — họ không sao hiểu được vì sao hệ thống vẫn chưa tính phong tục cuối cùng là đã hoàn thành.

Cánh cổng làng đã hiện ra ngay trước mắt, nhưng nếu nhiệm vụ đầu tiên không xong, cả nhóm sẽ bị đánh giá là lười biếng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới độ khó của những nhiệm vụ tiếp theo.

Đúng lúc ấy, người chơi vẫn luôn đi trước Bạch Thu Diệp bất ngờ khựng lại, cúi xuống nhấc một hòn đá ven đường. Dưới hòn đá là một phong bì đỏ.

Anh ta cầm phong bì lên, và ngay khi đó, vài bóng người xuất hiện ở cổng làng, lặng lẽ đứng từ xa quan sát họ.

Bạch Thu Diệp nhìn thấy rõ người chơi kia tay vừa chạm vào phong bì đỏ đã lập tức giật mình, đánh rơi nó xuống đất, phát ra tiếng "bộp" khô khốc.

Chiếc phong bì dày cộm. Khi rơi xuống, mép bao bật mở, để lộ ra một phần bên trong. Cô thấy có một xấp tiền — tiền thật và tiền vàng mã trộn lẫn, cùng một tờ giấy trắng ló ra nửa chừng, trên đó in những con số lớn kỳ quái.

Điều khiến người ta rợn người hơn cả là một lọn tóc dài, đen sì thò ra khỏi mép bao, trông vừa kinh dị vừa rùng rợn.

Loading...