Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 314

Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:33:54
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi người phụ nữ hành khách và tài xế vừa đi ngang qua, ánh mắt Bạch Thu Diệp chợt dừng lại trên một dáng hình kỳ lạ.

Cô nhìn thấy một người khoác áo choàng dài, kiểu dáng không giống trang phục hiện đại. Áo choàng giống như một chiếc phễu úp ngược, phần đỉnh nhọn vươn lên trời, còn phần thân thì phủ kín toàn bộ cơ thể. Chiếc mũ mà người đó đội cũng không bình thường: vành rộng che gần hết khuôn mặt, đỉnh mũ lại cắm vài chiếc lông vũ dài, trông vừa kỳ dị vừa quái gở.

Điều khiến Bạch Thu Diệp rùng mình là khi người đó di chuyển, tà áo gần như không hề lay động. Cô liếc xuống dưới — không hề có chân. Người kia cứ thế lướt ngang qua mặt đất, giống như đang trôi.

Ngay sau đó, một vài kẻ ăn mặc tương tự cũng nối gót lướt qua. Dù chân không chạm đất, mỗi bước họ đi đều phát ra âm thanh. Không phải tiếng bước chân, mà là tiếng kim loại va chạm lạnh lẽo, vang vọng.

Bạch Thu Diệp còn đang quan sát thì ở phía sau, một chuỗi âm thanh kim loại loảng xoảng chói tai vang lên. Một sợi xích dài lết trên mặt đất, kéo lê sau lưng một người trong nhóm áo choàng.

Ngay lập tức, phía sau vang lên một tiếng hét hoảng loạn:

"Cứu tôi!!! Cứu tôi với!!"

"Tôi bị xích rồi! Mau giúp tôi gỡ ra!!!"

Bạch Thu Diệp ngoảnh đầu lại thì thấy một người chơi nằm sấp trên mặt đất. Một chân của anh ta bị sợi xích sắt trói chặt kéo về phía trước. Cả người bị lôi đi, đầu ngoảnh lại trong tuyệt vọng, hai tay cào lên mặt đường đá nhọn, để lại mười vệt m.á.u dài rớm đỏ.

Tư Đồ Liêu lắc đầu nhìn cô, không nói gì. Họ đã bàn trước: nếu muốn tiến sâu vào phó bản bên trong, thì không được dùng vũ lực vượt màn.

Người chơi kia tiếp tục bị kéo đi, mỗi giây lại càng xa dần. Nhóm áo choàng kia không dừng lại, cũng chẳng ngoái đầu. Đến khi họ rẽ khuất qua khúc quanh, mọi thứ mới trở lại im ắng — không ai kịp thấy rõ gương mặt của những kẻ vừa bắt người đi.

Không khí lạnh ngắt. Ngoài tiếng bước chân của đoàn người, nơi này đã trở lại với sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Hướng dẫn viên hít sâu một hơi rồi nghiêm giọng, vẫn không quay đầu lại:

"Vừa rồi mọi người đã gặp Âm Binh mượn đường."

"Bọn họ sẽ không làm gì nếu chúng ta không quay đầu lại hoặc tỏ ra chú ý đến họ. Nhưng nếu vi phạm điều đó… sẽ bị coi là hồn phách thừa thãi mà kéo đi."

Cô ta lắc lắc lá cờ trắng trong tay, nghiêm túc nói tiếp:

"Người dân sống quanh đây từ lâu đã rất cẩn thận mỗi khi đi đường núi, nhất là khi gặp đoàn người như thế."

Bạch Thu Diệp không nói gì. Cô lặng lẽ lấy quyển sổ mềm đã mua trước đó từ tiệm tạp hóa, ghi lại toàn bộ lời hướng dẫn vừa rồi.

Ngay khi nét bút vừa hoàn thành, thiết bị của cô hiện thông báo: tiến độ nhiệm vụ tăng lên 1/3.

Những người chơi khác cũng nhận được cập nhật tương tự. Ánh mắt họ nhìn về phía Bạch Thu Diệp đã thân thiện hơn nhiều.

Đến khúc quanh nơi Âm Binh vừa biến mất, khung cảnh phía trước đã sạch sẽ, không còn dấu vết gì — như thể mọi chuyện chỉ là ảo giác.

Người chơi vừa bị bắt đi đã hoàn toàn biến mất. Không ai rõ anh ta còn sống hay đã chết, chỉ biết rằng, vì vi phạm một điều cấm kỵ đơn giản mà phải chịu hậu quả nghiêm trọng đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/314.html.]

Đây rõ ràng là một lời cảnh báo lạnh lùng về mức độ khắc nghiệt của phó bản thăng cấp lần này.

Đi tiếp một đoạn, đoàn người bắt đầu đổ xuống một con dốc nhỏ. Hai NPC thông báo sẽ rời đoàn tại đây, để lại nhóm còn lại với 29 người: 9 NPC hành khách, 1 hướng dẫn viên và 19 người chơi.

Mọi người đều có chung mục tiêu: đến thôn Sơn Lĩnh nằm trên sườn núi Hắc Nhi Sơn.

Đúng lúc đó, hướng dẫn viên đột ngột lên tiếng:

“Mọi người lưu ý, chúng ta vừa bước vào khu vực của Hắc Nhi Sơn.”

Không cần ai xác nhận, cả đoàn đều cảm nhận rõ một sự u ám lan tỏa quanh mình — thứ âm khí mờ mịt và nặng nề, như thể Hắc Nhi Sơn này còn tăm tối hơn cả núi Vân Bằng họ vừa đi qua.

Đoạn đường trước mặt vốn còn đi được xe giờ đây biến thành lối mòn nhỏ, bùn đất lầy lội do ảnh hưởng từ trận mưa vừa rồi. Mỗi bước đi đều khiến nước b.ắ.n tung tóe.

Không khí ngột ngạt, mọi người mệt mỏi, nhưng chẳng ai lên tiếng. Hướng dẫn viên cũng chỉ cắm cúi đi, không nói thêm một lời nào, tay vẫn giơ cao lá cờ trắng dẫn đường.

Đi được một lúc, bỗng có người kêu lên đầy ngạc nhiên:

“Đằng kia... có miếu sao?”

Người lên tiếng là một người chơi trong đoàn.

Bạch Thu Diệp ngẩng đầu nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy một ngôi miếu nhỏ nằm lọt thỏm trong rừng, lẩn khuất sau tán cây rậm rạp.

Tường miếu đã rêu phong, vết loang lổ khắp nơi. Trên cửa là một ổ khóa sắt to tướng, miếu vắng tanh, không một chút khói hương, lạnh lẽo như đã bị lãng quên từ lâu.

Hướng dẫn viên nói:

“Đó là Miếu Cô Nương. Bao giờ cửa miếu mở thì mọi người có thể vào tham quan.”

Bạch Thu Diệp khẽ lặp lại trong đầu: Miếu Cô Nương?

Thông thường, miếu là nơi người ta xây dựng để thờ các vị thần linh hoặc Phật. Tên miếu thường đặt rõ ràng, ví dụ như “Miếu B” hay “Chùa C”, để người ta biết được nơi đó thờ ai. Còn từ “cô nương” thì lại thường được dùng để chỉ những thiếu nữ trẻ, chưa lấy chồng — một cách gọi khá chung chung, không gắn liền với bất kỳ vị thần cụ thể nào.

 

Mộng Vân Thường

Chính vì vậy, cái tên “Miếu Cô Nương” khiến người ta khó lòng đoán được trong đó đang thờ ai. Không những thế, cái tên ấy còn gợi lên cảm giác bất thường, hơi tà dị. Có người tò mò hỏi:

"Trong miếu thờ một cô nương thật à?"

Hướng dẫn viên gật đầu xác nhận:

"Đúng vậy. Nếu sau này không muốn vào trong miếu, tốt nhất đừng nhìn chằm chằm vào nó quá lâu, cũng đừng nói bậy bạ trước cửa miếu. Nếu chẳng may xúc phạm đến cô nương trong miếu, hoặc để cô ấy cảm nhận được các anh chị quá mức hứng thú với nơi này, thì đó là điều cấm kỵ."

Lời cảnh báo của hướng dẫn viên khiến cả nhóm lạnh cả sống lưng.

Loading...