Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 310

Cập nhật lúc: 2025-06-22 17:08:52
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người ngồi cạnh Bạch Thu Diệp không phải người chơi – đó rõ ràng là một NPC.

Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Những giọt mưa lạnh len qua khe hở chưa khép kín, tạt vào mặt khiến cô khẽ rùng mình.

NPC bên cạnh nhìn cô, giọng quan tâm:

“Cô em mặc phong phanh thế này, tháng 11 rồi, lên núi dễ cảm lạnh lắm đấy.”

Bạch Thu Diệp đáp gọn:

“Tôi ra ngoài vội quá, quên mang áo khoác.”

Nghe vậy, NPC gật gù:

“Thế thì đến nơi phải xem có bán không, chứ không chịu lạnh nổi đâu.”

Mộng Vân Thường

Sau đó, bà ta hỏi tiếp với vẻ tò mò:

“Mà cô em đi đâu vậy?”

Câu hỏi khiến Bạch Thu Diệp thầm cảnh giác. NPC này hỏi đúng kiểu gài bẫy – nếu người chơi chưa đọc kỹ hướng dẫn phó bản, rất dễ trả lời sai, dẫn đến hậu quả khó lường.

Cô đáp: “Tôi đến thôn Sơn Lĩnh.”

Nghe câu trả lời, sắc mặt NPC lập tức thay đổi. Bà ta khựng lại vài giây rồi chỉ ừ hử:

“Ra là vậy…”

Bầu không khí trở nên ngại ngùng, NPC cũng không hỏi thêm nữa, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ dẫn đoàn ở đầu xe tiếp tục thuyết trình.

Bạch Thu Diệp thầm điểm lại trong đầu những thông tin đã đọc từ trước.

Trong phó bản này, hai mươi người chơi đều đóng vai là nhân viên của một viện nghiên cứu văn hóa dân gian, đến khảo sát tập tục và truyền thuyết dân gian ở một ngôi làng tên là “thôn Sơn Lĩnh.”

Người phụ nữ đang nói chuyện ở đầu xe là hướng dẫn viên mà viện thuê tạm thời. Bà ta không biết nhóm người chơi là khảo sát viên, chỉ nghĩ họ là đoàn khách du lịch bình thường.

Chiếc xe buýt vẫn tiếp tục lăn bánh, bắt đầu leo lên một đoạn đường núi dốc đứng. Không lâu sau, xe bất ngờ chuyển hướng, lao nhanh xuống một con dốc trơn trượt, khiến bánh xe ma sát mạnh với mặt đường phát ra âm thanh ken két đáng sợ.

Hướng dẫn viên lên tiếng: "Ngọn núi bên tay trái mọi người chính là Vân Bằng Sơn. Sở dĩ nó có cái tên đó là vì núi không quá cao, mây không đọng giữa lưng chừng mà tụ lại trên đỉnh, tạo thành một lớp như mái che. Người dân ở đây lâu dần gọi thành Vân Bằng Sơn."

Cô ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Nhưng điểm đến của chúng ta không phải ngọn đó, mà là Hắc Nhi Sơn – ngọn núi cao hơn nằm ngay bên cạnh. Mùa này, đỉnh Hắc Nhi Sơn phủ đầy tuyết, từ chỗ này chỉ có thể thấy một góc nhỏ mờ mờ thôi."

"Xe sẽ chạy ngang qua vài ngôi làng," cô ta cười nhắc nhở, "mọi người đừng tự ý xuống xe theo dân làng, nếu không sẽ lạc đấy."

"Nơi chúng ta đến là thôn Sơn Lĩnh, cái tên nghe là biết – thôn nằm trên sườn núi, chính là Hắc Nhi Sơn. Từ Vân Bằng Sơn nhìn qua, chỉ thấy một phần rất nhỏ thôi."

Sau khi nói xong, hướng dẫn viên quay lại chỗ ngồi. Trước khi ngồi xuống, cô ta bổ sung thêm một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/310.html.]

"Và có một điều rất quan trọng cần nhớ – nơi này có phong tục tập quán riêng, mong mọi người tôn trọng người dân địa phương, luôn ghi nhớ ‘nhập gia tùy tục’."

Sau lời nhắc đó, không khí trong xe trở nên yên lặng và có phần ngột ngạt. Xe tiếp tục di chuyển chầm chậm qua các khúc cua quanh co. Bạch Thu Diệp vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình bắt gặp một căn nhà gỗ cheo leo giữa lưng chừng núi phía đối diện – có lẽ là một phần của thôn Sơn Lĩnh.

Cô nghiêng đầu ngắm nhìn kỹ hơn, nhưng tầm nhìn liên tục bị che khuất bởi những bụi cây ven đường. Mỗi lần xe chạy ngang qua những bụi cây rậm rạp, ánh sáng ngoài cửa sổ đều bị giảm đi, không gian tối sầm lại.

Lần này, khi ánh sáng qua lớp kính mờ đi vì tán cây, cô chợt nhận ra người ngồi bên cạnh mình cũng đang nhìn ra ngoài.

Điều kỳ lạ là bóng phản chiếu của người kia trên kính cửa sổ… lại quá gần với bóng của cô, gần đến mức giống như ai đó đang dán sát lưng vào cô từ phía sau.

Ánh mắt của NPC từng có vẻ thân thiện giờ trở nên lạnh lẽo, sắc như dao, đ.â.m thẳng vào sống lưng Bạch Thu Diệp. Cô chợt cảm thấy ớn lạnh, lập tức quay đầu lại.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn bình thường. NPC đang ngồi dựa lưng vào ghế, quay mặt sang phía cửa sổ bên kia như thể chẳng có gì xảy ra.

Có vẻ như NPC nhận ra ánh mắt của cô, nên quay lại hỏi: "Sao thế?"

Giọng nói và thái độ vẫn tự nhiên, như thể Bạch Thu Diệp chỉ nhìn nhầm hoặc bị ảo giác. Bà ta chưa từng quay đầu lại. Cũng chưa từng nhìn thẳng vào cô.

Bạch Thu Diệp mỉm cười, đáp nhàn nhạt: "Không có gì, tôi chỉ nhìn thử sang bên kia thôi."

NPC không nói thêm gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, xe buýt dừng lại ở một điểm nhỏ bên đường. NPC ngồi cạnh Bạch Thu Diệp đứng dậy, mang theo một bao tải cồng kềnh đặt dưới chân, rồi xuống xe.

Cùng lúc đó, vài NPC khác cũng xuống.

Chiếc xe từ từ lăn bánh tiếp tục hành trình. Bạch Thu Diệp quay đầu nhìn lại, thấy đám người vừa xuống xe, bao gồm cả NPC vừa ngồi cạnh cô, vẫn đứng yên bất động bên vệ đường, ánh mắt dõi theo chiếc xe như thể đang tiễn đưa điều gì đó không thể gọi tên.

Cô thầm nghĩ: Chuyện thật sự bắt đầu rồi.

Chỉ vài phút sau, xe bất ngờ phanh gấp khiến mọi người lắc lư trên ghế.

Tài xế đập mạnh vào còi xe, tiếng còi chói tai vang lên kéo dài.

"Khốn thật! Con chó nào chạy ra giữa đường không biết!" – ông ta làu bàu rồi mở cửa xe bước xuống.

Bạch Thu Diệp tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nhưng góc xe chắn mất tầm nhìn.

Một lúc sau, tài xế quay lại, kéo lê theo một thứ gì đó đầy máu.

Lúc ông ta kéo t.h.i t.h.ể đến gần vệ đường, mọi người mới nhận ra đó là xác của một con ch.ó lớn. Tài xế thản nhiên nhấc xác con vật lên, ném thẳng xuống vực sâu ven đường, rồi phủi tay lau m.á.u vào quần như không có gì xảy ra.

"Cuối cùng cũng hết chướng ngại." Ông ta lẩm bẩm rồi trở lại ghế lái, cho xe tiếp tục chạy.

Không khí trong xe trở nên nặng nề. Nhiều người đã đọc qua hướng dẫn trước khi bước vào phó bản, nhưng rõ ràng, đọc lý thuyết và tự mình trải nghiệm là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Xe tiếp tục lăn bánh thêm khoảng mười phút thì lại bất ngờ va phải thứ gì đó.

Tài xế chửi thề, nhảy khỏi ghế, lại bước xuống kiểm tra.

Loading...