Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 308
Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:54:24
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp gật đầu, trong lòng không khỏi thấy buồn cười. Tư Đồ Liêu đúng là có một ‘lý lịch đen’ chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Nếu không nhờ những hành vi “khó hiểu” của anh ta, Lãnh Ngọc Long chắc chắn sẽ nghi ngờ mục đích thật sự của chuyến đi lần này.
Hóa ra Tư Đồ Liêu hoàn toàn tự tin, biết rằng mình hành xử kỳ quặc đến mức người khác sẽ không đặt câu hỏi.
Lãnh Ngọc Long lại cười với vẻ hài hước:
"Nhưng tôi tin cô. Cô Bạch, tôi nghĩ Tư Đồ Liêu chưa chắc đã thắng được cô đâu."
Bạch Thu Diệp nhún vai, phẩy tay:
"Anh nói quá rồi."
Vì còn phải đợi Tư Đồ Liêu đến, Lãnh Ngọc Long rất nhiệt tình sắp xếp chỗ ở cho hai người tại khu E2.
Bạch Thu Diệp đồng ý. Ở lại đây tiện theo dõi tình trạng của Lỵ Lỵ, nên cô không thấy phiền gì.
Lý Cô Thú cũng không phản đối. Có vẻ cô ta khá tò mò về khu vực này.
Liễu Hạc tất nhiên là người theo sát cả hai, không rời nửa bước.
Khu E2 không lớn lắm, phần lớn các tòa nhà đều được xây dựng phục vụ cho mục đích chuyên môn. Khu nhà ở của nhân viên trông như tổ ong xếp tầng, mỗi căn phòng nhỏ gọn, tiện dụng.
Chỉ những cặp đôi hoặc vợ chồng mới được phân phòng rộng hơn.
Mộng Vân Thường
Liễu Hạc chọn cho họ hai phòng cạnh nhau, cách bệnh viện khoảng một cây số.
"Ở đây chủ yếu là nhân viên y tế và những người bệnh đã xuất viện nhưng vẫn phải quay lại theo dõi định kỳ." Liễu Hạc nói, đưa cho hai người thẻ từ. "Đây là chìa khóa phòng. Trên thẻ có thể dùng để nhận chăn gối."
Sau đó, Liễu Hạc đưa họ đến một căn nhà trông như nhà kho gần khu ở. Cửa đóng kín mít. Sau khi gửi một tin nhắn, không lâu sau, một chàng trai với mái tóc xoăn bù xù xuất hiện, lướt xe cân bằng đến trước mặt.
"Tôi bận phát điên luôn đây." Cậu ta vừa dừng xe vừa ôm theo một quyển sổ, thỉnh thoảng lại cúi xuống đánh dấu gì đó.
Vừa nhìn thấy Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú, ánh mắt cậu ta sáng lên:
"Hai người là người mới... Khoan đã, tôi gặp hai người rồi mà."
Liễu Hạc lên tiếng:
"Lấy hai bộ chăn gối giùm đi."
Chàng trai tóc xoăn vẫn chưa rời mắt khỏi hai người, đặc biệt là Lý Cô Thú:
"Lý Cô Thú? Cô cũng gia nhập Dị Tra Cục rồi à?"
Lý Cô Thú lắc đầu:
"Không, tôi chỉ ở tạm vài ngày thôi."
Cậu ta lộ vẻ thất vọng, lè lưỡi, rồi quay sang Bạch Thu Diệp với vẻ hào hứng hơn:
"Tôi có xem buổi livestream trước của cô. Cô thật sự chỉ là cấp 1 sao?"
Liễu Hạc nhướng mày:
"Ban nãy còn bảo bận, mà giờ lén xem livestream hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/308.html.]
"Tôi xem lúc nghỉ trưa đấy!" Tóc xoăn phản bác ngay, ra sức tự biện hộ: "Tôi vừa phải trông kho, vừa làm thống kê vụ án, khổ gần c.h.ế.t rồi còn gì!"
Liễu Hạc buông một câu tỉnh rụi:
"Vậy ráng kêu ca thêm, tốt nhất là lật Lãnh Ngọc Long xuống cho rồi."
Cậu nhân viên tóc xoăn cười khổ, rồi vào kho lấy hai bộ chăn gối ra, tiện tay bê thêm hai chậu nước.
"Mấy thứ này đã được khử trùng hết rồi, nhưng vẫn còn hơi ẩm đấy." Cậu ta nói: "Dưới lòng đất mà, chịu khó một chút."
Hai ngày tiếp theo, Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú không có việc gì cấp bách, nên dành thời gian đi dạo quanh khu E2.
Những khu vực thuộc diện bảo mật thì có cửa khóa bằng mã số, họ không thể tiếp cận.
Nhưng phần còn lại thì hoàn toàn mở, chẳng ai ngăn cản. Họ có thể đi lại tùy ý.
Nhân viên ở đây đa phần đảm nhận nhiều nhiệm vụ một lúc. Họ sẽ đợi đến hạn cuối bị trừ vé sinh tồn mới vào phó bản.
Bình thường, ai nấy đều bận rộn theo cách riêng của mình.
Lý Cô Thú nhìn quanh, thở dài nói:
"Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy một nơi vừa có trật tự, vừa có hệ thống chức năng rõ ràng như thế này. Cả mấy khu tái định cư cũng chưa chắc làm được."
Bạch Thu Diệp khẽ gật đầu, tán thành.
Khu Vô Khởi chính là một ví dụ rõ ràng cho kiểu “có tổ chức mà như không có.”
"Nhưng tôi vẫn sẽ không gia nhập nơi này đâu." Lý Cô Thú nói thẳng thắn, "Tôi quen tự lên kế hoạch cho mình, không thích cảm giác bị trói buộc vào một tổ chức."
Bạch Thu Diệp gật đầu: "Chắc giờ Lỵ Lỵ kiểm tra xong rồi."
Cả hai cùng quay bước về phía bệnh viện, nơi Lỵ Lỵ đang được theo dõi.
Tối hôm trước, Lỵ Lỵ bất ngờ sốt cao không rõ nguyên nhân. Sau khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ đã truyền dịch để hạ sốt, nhưng bệnh tình của con bé vẫn không ổn định. Cơn sốt tái phát nhiều lần, và suốt quãng thời gian đó, Lỵ Lỵ luôn trong trạng thái mệt mỏi, đầu óc lơ mơ, gần như không tỉnh táo.
Điều khiến người lớn bất ngờ không chỉ là bệnh trạng, mà chính là những điều con bé nói trong lúc mê man. Bác sĩ kể lại rằng, trong cơn sốt, Lỵ Lỵ liên tục lẩm bẩm nhiều câu khó hiểu. Có lúc, con bé nói có người bước vào phòng, thay nước trên tủ đầu giường và để lại một chiếc nhiệt kế mới. Kỳ lạ là, không lâu sau khi con bé lẩm bẩm như vậy, bác sĩ thực sự thấy một y tá làm đúng những hành động đó.
Những sự trùng hợp lặp đi lặp lại. Đến mức, chính bác sĩ cũng không thể coi đó chỉ là sự trùng hợp đơn thuần.
Khi tình trạng của Lỵ Lỵ tạm ổn, bác sĩ đã cho tiến hành kiểm tra toàn diện. Lúc Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú đến phòng làm việc của ông, bác sĩ đang chăm chú xem xét một tập hồ sơ, vẻ mặt đầy bối rối.
"À, hai người đến rồi." Ông ngẩng đầu lên chào, sau đó lại cúi xuống nhìn bệnh án.
Bạch Thu Diệp hỏi: "Kết quả kiểm tra của Lỵ Lỵ thế nào rồi?"
Bác sĩ đáp: "Con bé… rất đặc biệt. Tôi nghĩ nó có một dạng năng lực nào đó, gần giống như khả năng dự đoán, nhưng lại không hoàn toàn như vậy."
Lý Cô Thú bình thản nói: "Từ sau khi ứng dụng đó xuất hiện, cũng có không ít người thức tỉnh năng lực. Lỵ Lỵ không phải trường hợp hiếm hoi."
Bác sĩ gật đầu: "Đúng là không hiếm, nhưng ở một đứa trẻ nhỏ như vậy thì lại rất lạ. Vì trẻ con thường ít có cơ hội trải nghiệm sâu trong các phó bản, nên khó mà tự thay đổi bản thân."
Bạch Thu Diệp hỏi tiếp: "Vậy năng lực đó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của con bé không?"
"Hiện tại thì chưa thấy gì, nhưng cần tiếp tục theo dõi. Đợi con bé quen với môi trường ở đây, tôi sẽ thử hướng dẫn để nó học cách kiểm soát năng lực."