Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 306
Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:46:01
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp đi tới gần cửa, vừa nhìn thấy màn che quanh giường bệnh thì chợt khựng lại.
Lý Cô Thú nghiêng đầu hỏi: "Sao thế Thu Diệp?"
Cô khẽ lắc đầu: "Chắc chỉ là đứng không vững thôi."
Bác sĩ khịt khịt mũi: "Mùi này… là mùi nói dối."
Lý Cô Thú trừng mắt nhìn, bác sĩ lập tức cười trừ: "Mọi người cứ tự nhiên, chỉ cần đừng gây kích thích vật lý cho bệnh nhân là được. Tôi về văn phòng đây, cần gì cứ ấn chuông."
Nhìn bóng bác sĩ hấp tấp rời đi, Liễu Hạc cười nói: "Tốt rồi, ông ta sợ nhất mấy người nghiêm túc kiểu cổ hủ, cậu tới là đúng lúc đấy."
Nhưng vừa dứt lời, cậu ta lại bị Lý Cô Thú liếc một cái, lập tức im bặt.
Sự gián đoạn này vô tình giúp Bạch Thu Diệp bình tĩnh lại. Cô hiểu rõ rồi—Dung Vọng chính là người trong giấc mơ.
Muốn xác minh cảm giác đó, cô dứt khoát tiến về phía giường bệnh, đưa tay kéo tấm màn che ra.
Dung Vọng nằm yên trên giường bệnh, mái tóc xoăn nhẹ phủ lên trán và vành tai. So với lúc tỉnh táo, gương mặt hắn lúc này trông có phần ngây ngô hơn, như thể đã lùi lại vài năm tuổi. Mấy lọn tóc rủ xuống che gần hết đôi mắt, chỉ để lộ hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ lay động.
Chính việc có thể mường tượng rõ nét gương mặt này trong giấc mơ là lý do khiến Bạch Thu Diệp kiên trì suốt mười ba năm qua, không hề bỏ cuộc. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tóc hắn.
Liễu Hạc đứng bên cạnh lên tiếng nhắc:
"Bác sĩ dặn rồi, không được có kích thích vật lý đâu—"
Nhưng chưa nói hết câu, cậu ta đã im bặt khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Thu Diệp.
Đó là ánh nhìn mà cậu từng thấy một lần, và suýt nữa đã phải trả giá bằng mạng sống. Nhìn thấy lần nữa, toàn thân Liễu Hạc vô thức căng lên.
Bạch Thu Diệp không nhận ra biểu cảm của mình có gì bất thường. Cô chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Dung Vọng sang một bên, để lộ rõ khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt này… Quả đúng là người trong giấc mơ của cô.
Nhưng khi được tận mắt nhìn thấy, cảm giác bất an trước đây lại dần biến mất. Giống như khi còn nhỏ, cô từng tưởng tượng công chúa sẽ xuất hiện với váy áo lộng lẫy, nhưng cuối cùng lại thấy nàng trong bộ đồ bình thường, tay xách giỏ rau. Không hiểu vì sao, cô lại thấy yên tâm hơn.
Liễu Hạc vẫn âm thầm theo dõi từng hành động của cô. Thấy cô không làm gì quá khích, vẻ căng thẳng trong mắt cậu ta cũng dịu đi.
Bạch Thu Diệp quay sang hỏi:
"Sau khi vào Dị Tra Cục, cậu có nghe anh ấy kể quê ở đâu không?"
Liễu Hạc suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Anh ấy nói quê ở Kiêm Thị."
Câu trả lời khiến Bạch Thu Diệp hơi thất vọng. Cô từng cho rằng lý do mình mơ thấy Dung Vọng suốt ngần ấy năm là vì đã từng gặp hắn lúc nhỏ. Nhưng Kiêm Thị cách quê cô quá xa, khả năng đó xem ra không hợp lý nữa.
Dù vậy, cô vẫn không tin là mình lại có thể mơ thấy một người xa lạ đến vậy, mà lại kéo dài suốt mười ba năm. Cô và Dung Vọng chắc chắn phải có liên hệ gì đó.
Tiếng máy theo dõi nhịp tim vẫn đều đặn vang lên bên giường, Dung Vọng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bạch Thu Diệp cúi xuống nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Hy vọng anh sớm tỉnh lại, tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi."
Liễu Hạc đứng sau cũng chen vào:
Mộng Vân Thường
"Tôi cũng vậy."
Không ở lại lâu hơn, Bạch Thu Diệp rời khỏi phòng bệnh. Cô cùng hai người còn lại đi về phía phòng bác sĩ. Vừa đến trước cửa, họ thấy Lỵ Lỵ đang đứng đợi, ôm trên tay một mô hình xe đua nhỏ.
Liễu Hạc bước tới, khẽ vỗ đầu con bé rồi đẩy cửa bước vào.
"Cậu ấy vẫn chưa tỉnh," cậu nói với bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/306.html.]
"Đã bảo rồi, chỉ là thử xem thế nào thôi, không sao đâu." Bác sĩ đáp lại, rồi quay sang hỏi Lý Cô Thú:
"Gần đây khu Tất Phương có tin đồn gì lạ không?"
Lý Cô Thú bước vào, trả lời:
"Bên quản lý vừa phát hiện một thi thể. Trên người có vết cào, trông giống dấu vết của động vật."
Bác sĩ trầm ngâm rồi nói:
"Thật tiếc là giờ chẳng còn con vật nào bình thường để đối chiếu nữa. Đôi khi tôi nghĩ, có khi nào bọn chúng bị người ngoài hành tinh bắt hết rồi giam vào nơi nào đó không?"
Lý Cô Thú nhún vai đáp:
"Anh thà tin rằng động vật bị bắt còn hơn tin rằng chính chúng ta đang bị giữ lại ở đây. Biết đâu nơi này vốn không thuộc về con người, mà do họ tạo ra."
Bác sĩ bật cười, cầm bút ghi lại mấy dòng vào sổ tay:
"Nói hay đấy, tôi phải ghi lại."
Trong lúc mọi người còn đang bàn chuyện ở khu Tất Phương, Lỵ Lỵ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Thu Diệp đang đứng ở cửa, cất giọng rõ ràng:
"Em đã từng gặp anh ấy trong căn phòng đó."
Bạch Thu Diệp cúi người xuống, ngạc nhiên hỏi:
"Hửm? Em gặp khi nào vậy?"
Lỵ Lỵ nghiêm túc đáp:
"Nhiều lần rồi, em không nhớ hết nữa."
Bạch Thu Diệp nhìn con bé, hơi nghi ngờ:
"Không đếm nổi? Trước đây anh ấy là hàng xóm của em à?"
Lỵ Lỵ lắc đầu:
"Không phải hàng xóm. Trước đây em chưa từng quen anh ấy."
Bạch Thu Diệp khẽ xoa đầu con bé, hỏi đùa:
"Thế em có mơ thấy anh ấy không đấy?"
Cô không quá tin lời Lỵ Lỵ. Con bé vừa mất mẹ, có thể đang chịu cú sốc tinh thần, lời nói không hoàn toàn đáng tin.
Đôi mắt của Lỵ Lỵ nhìn thẳng vào cô, đen láy như có thể hút lấy tâm trí người khác.
"Em cũng từng gặp chị rất nhiều lần." Lỵ Lỵ nói.
Câu nói khiến Bạch Thu Diệp khựng lại, bàn tay đặt trên đầu con bé chợt cứng đờ.
"Em gặp chị ở đâu?"
Lỵ Lỵ giơ mô hình xe đua lên, tung hứng vài lần như thể đang chơi, vừa làm vừa đáp:
"Mỗi lần gặp chị, chị đều khác nhau."
Dứt lời, con bé rút tay khỏi tay Bạch Thu Diệp, quay người chạy về cuối hành lang.
Từ trong phòng bệnh vang lên tiếng quát giận dữ của bác sĩ: "Con nhóc kia! Đừng có ném bậy mô hình quý giá của tôi!"
Ngay sau đó, ông ta lao ra khỏi phòng, bóng dáng dần khuất sau hành lang.
Liễu Hạc vừa bước đến cửa vừa càm ràm: "Thật nực cười, lúc nào cũng cấm tôi làm ồn trong hành lang, chỉ cần chạy vài bước là bị mắng te tua. Hóa ra quan thì được đốt nhà, còn dân thì đến cái đèn cũng không được bật."