Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 305
Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:41:48
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh con bé, dịu dàng nói:
"Lỵ Lỵ, em hiểu không? Từ giờ mẹ sẽ không thể ở bên em nữa."
Con bé gật đầu:
Mộng Vân Thường
"Em hiểu rồi."
Bạch Thu Diệp chìa tay ra:
"Trước khi mất, mẹ em để lại cho em một ít vé sinh tồn."
Cô chuyển 4000 vé sinh tồn sang tài khoản của Lỵ Lỵ.
Đó chính là số vé mà Tằng Nhàn Tình từng cố gắng cướp đi bằng mọi giá—thậm chí là g.i.ế.c người.
Cô cuối cùng lại nhận được nó theo một cách hoàn toàn khác.
Nếu không có Tằng Nhàn Tình, có lẽ con quỷ kia vẫn còn tồn tại trong căn nhà đó.
Cô cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật giúp cô kiếm được lượng lớn vé sinh tồn như vậy.
Vì thế, cô quyết định trao lại số vé đó cho con gái của người phụ nữ ấy—để khép lại một vòng tròn số phận.
Lỵ Lỵ tuy chưa hiểu hết, nhưng biết rõ vé sinh tồn quý giá thế nào.
4000 vé, cộng với 1800 vé còn lại từ mẹ, trong mắt con bé là hàng núi bánh mì không bao giờ ăn hết.
"Em cảm ơn chị." – Lỵ Lỵ nói nhỏ, ngoan ngoãn lễ phép.
Bạch Thu Diệp đưa mắt nhìn khắp căn phòng cũ nát, rồi hỏi:
"Lỵ Lỵ, em có muốn chuyển đến nơi khác sống không?"
Con bé chần chừ rồi lắc đầu:
"Nhưng nếu ba mẹ quay lại thì không thấy em nữa…"
Câu trả lời khiến tim Bạch Thu Diệp hơi nhói.
Lỵ Lỵ vẫn chưa thực sự hiểu cái c.h.ế.t nghĩa là gì.
Trong đầu con bé, tất cả chỉ là một sự chia xa tạm thời.
"Họ sẽ tìm thấy em." – Bạch Thu Diệp khẽ xoa đầu nó – "Nhưng trước khi gặp lại họ, em nhất định phải sống thật tốt."
Trước khi rời đi, Lỵ Lỵ tự mình gom hết đồ chơi nhỏ nhắn vào chiếc cặp cũ.
Nó còn cẩn thận ôm theo một tấm ảnh gia đình ba người, ôm chặt trong lòng, rồi cùng họ bước ra khỏi căn nhà nhỏ.
Không một ai trong khu xóm lên tiếng ngăn cản.
Không ai hỏi hai người lớn kia là ai.
Có lẽ, trong lòng họ, việc đứa trẻ này được ai đó mang đi còn tốt hơn ở lại.
Dù sao thì đêm nay, khu này cũng sẽ yên tĩnh trở lại.
Tại khu E2, mặt đất rung nhẹ. Một góc khu cư ngụ cũ kỹ đang dần lún xuống, cuốn theo chiếc xe cũ kỹ phủ bụi vào lòng đất.
Dưới lòng đất, Liễu Hạc đang đứng chờ, bên cạnh là đội bảo vệ cầm theo s.ú.n.g cảm nhiệt và máy quét dữ liệu.
Nhìn thấy Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú quay lại, bên cạnh là một bé gái nhỏ, Liễu Hạc liếc nhìn rồi cười nhạt:
"Mới mấy hôm không gặp mà cô dẫn thêm một đứa nhỏ về nữa rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/305.html.]
Lý Cô Thú đáp ngắn gọn:
"Tôi đã trao đổi với Lãnh Ngọc Long. Anh ta đồng ý nhận nuôi con bé, xem như là thù lao cho manh mối mà tôi cung cấp trước đó."
Liễu Hạc nói: "Nơi này không phải trại trẻ mồ côi đâu."
Bạch Thu Diệp đáp: "Con bé tạm thời chưa dùng hết vé sinh tồn của các anh, nhưng mấy chuyện khác thì chắc các anh phải lo liệu thêm chút rồi."
Liễu Hạc gật đầu như đã hiểu, sau đó đưa tay trêu chọc Lỵ Lỵ. Nhìn gương mặt ngộ nghĩnh của cậu ta, Lỵ Lỵ cuối cùng cũng mỉm cười.
"À đúng rồi," Lý Cô Thú nói với Liễu Hạc, "Đứa bé này có vẻ có khả năng cảm ứng đặc biệt. Nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn, bọn tôi chưa kịp kiểm tra rõ."
Nghe xong, mắt Liễu Hạc sáng lên: "Sao mấy cô không nói sớm? Đây đúng là nhân tài hiếm có. Yên tâm, tôi sẽ kiểm tra ngay."
Nói xong, cậu ta liền bế Lỵ Lỵ lên xe vận chuyển. Bạch Thu Diệp vội lên tiếng ngăn lại: "Đừng làm con bé sợ."
Liễu Hạc xoa đầu Lỵ Lỵ: "Ai mà nỡ dọa nó? Tôi chỉ đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý thôi."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp gật đầu: "Nếu vậy thì anh cứ đi đi."
Thấy cô có vẻ định rời đi, Liễu Hạc bất ngờ hỏi: "À này, cậu có muốn gặp Dung Vọng không?"
Bạch Thu Diệp khựng lại: "Anh ta vẫn còn hôn mê đúng không?"
Liễu Hạc gãi mũi: "Chưa tỉnh. Nhưng biết đâu nghe giọng cô lại có phản ứng thì sao, cũng là chuyện tốt mà."
Bạch Thu Diệp liếc cậu ta: "Ý anh là giọng tôi khó nghe đến mức đó hả?"
Liễu Hạc nghẹn lời: "Cô nghĩ đi đâu vậy chứ..."
Bạch Thu Diệp đột nhiên đổi ý: "Được, đưa tôi đi gặp anh ta."
Cô biết Liễu Hạc không có ý chê bai gì, chỉ là cô muốn né tránh cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Lần trước, chỉ mới nhìn thấy một phần gương mặt của Dung Vọng, cô đã suýt không kìm được mà bỏ chạy. Nhưng lần này, sự tò mò thôi thúc cô phải đối mặt, phải hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cô nói: "Tôi đi xem thử."
Dung Vọng đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường. Khi Bạch Thu Diệp vừa tới nơi, đúng lúc một bác sĩ từ trong phòng bước ra.
Thấy Liễu Hạc dẫn người đến, bác sĩ nói: "Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, mọi người có thể vào thăm rồi."
Bạch Thu Diệp hỏi: "Bác sĩ, bây giờ anh ta thế nào?"
Vị bác sĩ đẩy gọng kính, giọng nghiêm túc: "Não bộ của anh ta có tổn thương, nhưng không phải do ngoại lực. Cấu trúc bên trong có vấn đề, tình hình khá phức tạp, giống như một dạng bệnh lý phát sinh từ bên trong."
"Khi phẫu thuật, tôi chỉ có thể giữ cho các chức năng cơ thể anh ta hoạt động. Phần não bộ lúc đầu gần như không có cách nào xử lý, nhưng gần đây lại có dấu hiệu tự hồi phục."
Lý Cô Thú trầm ngâm: "Cơ thể con người quả thật kỳ lạ. Chúng ta không thể hiểu hết thế giới này, cũng giống như chẳng thể hiểu trọn vẹn chính bản thân mình."
Bác sĩ cười khẽ, có phần gượng gạo: "Không ngờ cô Lý lại nói chuyện triết lý như vậy."
Lý Cô Thú quay sang nhìn thẳng vào ông ta, nụ cười trên mặt bác sĩ lập tức biến mất.
Liễu Hạc lên tiếng: "Lão đại sẽ không sao đâu, anh ấy từng vượt qua thí nghiệm kia mà—"
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, khiến Liễu Hạc lập tức im bặt.
Lý Cô Thú nhíu mày: "Dị Tra Cục từng làm thí nghiệm? Sao tôi chưa từng nghe nhắc tới?"
Không nói gì, bác sĩ đưa tay véo mạnh cánh tay Liễu Hạc khiến cậu ta kêu lên vì đau.
Bạch Thu Diệp hỏi: "Chuyện này không được tiết lộ à, bác sĩ?"
Ông ta đáp: "Khi nào các cô chính thức gia nhập Dị Tra Cục, sẽ có tư cách để biết."
Thấy đối phương không muốn nói thêm, Bạch Thu Diệp cũng không ép, chỉ gật đầu: "Vậy thì để sau."
Bác sĩ nắm lấy tay nắm cửa, tiện tay kéo Lỵ Lỵ lại rồi nói: "Trẻ con thể trạng yếu, tốt nhất đừng để nó vào."