Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 298
Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:16:44
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự tàn nhẫn vô tư ấy… là thứ mà Quý Nhạc Thiên cả đời cũng không thể học được.
Bạch Thu Diệp ngồi xổm trước mặt anh ta, giống hệt như cách anh ta từng làm với Cừu Toa Toa, bình thản dõi theo cảnh quỷ anh đang từ từ nuốt từng miếng thịt trên cơ thể Quý Nhạc Thiên vào bụng.
Nước mắt trào ra trong mắt Quý Nhạc Thiên—là nước mắt phản xạ, không phải vì xúc động. Nhưng còn chưa kịp rơi xuống, quỷ anh đã cắn phăng một bên mắt của anh ta.
Quý Nhạc Thiên gào lên thảm thiết. Cảnh vật trước mắt giờ chỉ còn lại màu đỏ của máu, tất cả bị nhuộm thành địa ngục.
Ngay lúc đó, anh ta nghe thấy giọng Bạch Thu Diệp vang lên rất khẽ nhưng lại như d.a.o cứa vào tai:
"Chừa lại một mắt."
Chiếc lưỡi đang l.i.ế.m quanh hốc mắt còn lại chợt dừng lại, chuyển hướng ngay lập tức.
Bạch Thu Diệp như chợt nảy ra một ý:
"Hay thử bắt đầu từ dạ dày anh ta trước?"
Vừa dứt lời, Kim Đồng Tử liền trườn vào miệng Quý Nhạc Thiên.
Tiếng hét của anh ta nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng biểu cảm trên mặt lại càng thêm hoảng loạn, cặp mắt mở trừng trừng như thể sắp lồi ra khỏi hốc.
Khi cảm giác nghẹn ngào ở cổ vừa biến mất, cơn đau bên trong bắt đầu tràn lên. Quý Nhạc Thiên rú lên liên hồi, tiếng gào đến chói tai, như muốn lôi cả linh hồn ra ngoài.
Bạch Thu Diệp nhặt một nắm đất dưới chân, nhét thẳng vào miệng anh ta:
Mộng Vân Thường
"Đừng gào nữa, nghe như tiếng heo bị cắt tiết vậy. Anh chửi bạn gái mình là heo à? Tôi thấy anh mới đúng là heo."
Lúc này, Quý Nhạc Thiên chỉ mong mình có thể c.h.ế.t ngay lập tức để thoát khỏi cảnh sống không bằng c.h.ế.t này.
Nhưng con quỷ đang trong bụng anh ta lại chẳng vội. Nó gặm rất từ tốn, như đang tận hưởng từng khúc ruột, từng nhát đau, khiến Quý Nhạc Thiên cảm nhận rõ ràng từng chút sự sống đang bị cắt xén khỏi cơ thể.
Cuối cùng, vì mất m.á.u quá nhiều, Quý Nhạc Thiên ngất đi.
Thấy anh ta không còn động đậy, Bạch Thu Diệp cũng không còn hứng thú nữa. Cô đứng dậy, để mặc Kim Đồng Tử tiếp tục xử lý phần còn lại.
Cô quay sang phía Cừu Toa Toa, tháo chiếc áo đang trùm trên đầu cô ta xuống.
Vẻ mặt Cừu Toa Toa hoảng hốt như vừa nhìn thấy quái vật lớn nhất trong phó bản. Cô ta trừng mắt nhìn Bạch Thu Diệp, toàn thân cứng đờ, nửa khuôn mặt còn lại sưng vù.
"Sao cô nhìn tôi như gặp quỷ vậy?" Bạch Thu Diệp hỏi. "Tôi vừa giúp cô trả thù còn gì."
Cừu Toa Toa run giọng, môi mấp máy:
"Cô… cô đã làm gì anh ấy rồi?"
Lúc bị trùm kín đầu, cô ta chỉ nghe được tiếng nói của hai người. Quý Nhạc Thiên còn nói được vài câu ban đầu, nhưng về sau chỉ còn lại tiếng gào thét kinh khủng của anh ta.
Tiếng hét cuối cùng, như tiếng dã thú hấp hối, khiến cả da đầu cô ta tê rần. Nghe thôi cũng đủ khiến lòng người lạnh toát.
Bạch Thu Diệp quay đầu lại, nhìn về phía t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn nữa của Quý Nhạc Thiên. Giờ đây, dưới sự "xử lý" của Kim Đồng Tử, anh ta đã gần như không còn hình dạng con người—xương thịt lẫn lộn, phần lớn đã bị ăn sạch.
"À, tôi c.h.é.m anh ta mấy nhát rồi… chắc anh ta bỏ chạy rồi." Cô thản nhiên nói.
Cừu Toa Toa cố nghiêng đầu liếc nhìn ra sân sau. Quả thật, chẳng thấy bóng dáng Quý Nhạc Thiên đâu cả. Chỉ có chiếc túi hành lý màu đen còn vứt chỏng chơ trên đất—là túi mà anh ta từng dùng để nhét đầy đạo cụ.
Có thể… đúng như lời Bạch Thu Diệp nói, bị đánh không lại nên Quý Nhạc Thiên đã bỏ chạy.
Nhưng trong lòng Cừu Toa Toa vẫn có một cảm giác bất an.
Cô ta nhớ lại đoạn đối thoại kỳ lạ giữa hai người họ lúc nãy. Không giống cuộc trò chuyện giữa kẻ sắp c.h.ế.t và kẻ sắp g.i.ế.c người. Nó… có gì đó sai sai, giống như đang phối hợp thì đúng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/298.html.]
Dù vậy, Cừu Toa Toa không thể nào tưởng tượng nổi:
Bên cạnh Bạch Thu Diệp lại có một boss bước ra từ phó bản.
Hơn nữa, boss này còn không bị giới hạn bởi luật chơi ngoài đời thực. Trong phó bản đã kinh khủng, ra thế giới thật lại càng bá đạo như sinh vật ngoại lai không ai khắc chế nổi.
"Vậy… cô cũng định g.i.ế.c tôi sao?" Cừu Toa Toa run rẩy hỏi.
"Người bắt tôi không phải cô." Bạch Thu Diệp bình thản đáp.
Câu trả lời khiến Cừu Toa Toa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh băng vang lên từ trên cao:
"Giờ thì không còn cơ hội để tự cứu mình nữa đâu."
Bạch Thu Diệp quay đầu lại, thấy Tư Đồ Liêu đang bước đến. Trên gương mặt anh là vẻ giận dữ được kìm nén đến cực độ.
Cạnh anh còn có một người phụ nữ tóc ngắn, dáng đi nhanh nhẹn. Bạch Thu Diệp từng gặp cô ta rồi—là người đã đi cùng Tư Đồ Liêu và Cửu Thúc đến nhà tang lễ hôm trước.
"Cô ta chắc là Vương Xảo Phái, bạn thân của Cừu Toa Toa." Bạch Thu Diệp nghĩ thầm, mắt khẽ nheo lại.
Tư Đồ Liêu nhìn chằm chằm Cừu Toa Toa, giọng lạnh như băng:
"Các người tưởng tôi c.h.ế.t rồi chắc?"
Câu hỏi rõ ràng nhắm vào Cừu Toa Toa, nhưng người bên cạnh cô ta—Vương Xảo Phái—lại run lên, sắc mặt vốn lạnh lùng giờ ánh lên một tia hoảng loạn.
Cừu Toa Toa khó khăn mở miệng:
"Anh Liêu… em xin lỗi."
Tư Đồ Liêu bật cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng:
"Một câu xin lỗi là xong chuyện à?"
Vương Xảo Phái vội vàng chen vào:
"Tư Đồ, có thể là có hiểu lầm gì đó. Toa Toa không phải người như vậy… mọi chuyện phần lớn là do Quý Nhạc Thiên xúi giục."
"Biết rõ Quý Nhạc Thiên có vấn đề, vậy tại sao vẫn giao quyền cho hắn?" Tư Đồ Liêu nói, ánh mắt đầy lạnh lẽo:
"Nếu không có Cửu Thúc âm thầm giúp đỡ, tôi e là đã bị che mắt rồi."
Vương Xảo Phái im bặt. Một hồi lâu cũng không thể phản bác.
Tư Đồ Liêu lại tiếp lời, giọng trầm hơn:
"Hay là cô cố tình? Hợp tác với bọn họ, từ trong ra ngoài, bày mưu tính kế để loại bỏ tôi?"
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ như gõ từng tiếng búa vào đầu người đối diện:
"Vương Xảo Phái, cô nghĩ vị trí tôi đang ngồi là ngai vàng chắc? Rõ ràng lập trường đi. Chúng ta chẳng ai vĩ đại cả, tất cả chỉ là những con cờ trong trò chơi của App."
Nghe tới đó, Vương Xảo Phái ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa:
"Anh đã không xem mình là hoàng đế, vậy tại sao không cứu Chử Hàn?"
Tư Đồ Liêu nhíu mày:
"Khi nào tôi nói là không cứu?"