Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 297
Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:12:47
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chịu nổi thêm nữa, hắn đẩy Cừu Toa Toa sang bên:
"Người dưới kia có thể cầm chân được thêm một lúc. Nếu tôi không đi bây giờ, thì chẳng còn cơ hội nữa."
Cừu Toa Toa giận dữ hét lên:
"Anh muốn chạy thì cứ chạy! Nhưng những thứ anh đang gom có cả đạo cụ của Vương Xảo Phái và Tư Đồ Liêu! Anh tưởng họ sẽ để yên à?!"
Quý Nhạc Thiên quay lại, ánh mắt như đang nhìn kẻ điên:
"Mao Đào vẫn còn sống. Hắn biết nhiều thứ. Chúng ta không thể nào bịt hết đầu mối."
"Nếu để Tư Đồ Liêu quay lại và biết mọi chuyện… thì đến lúc đó, người c.h.ế.t sẽ là chúng ta!"
"Em còn mơ mộng rằng anh ta sẽ tha thứ cho em sao?" Quý Nhạc Thiên cười lạnh, tay đẩy cửa sổ: "Muốn ăn năn thì tự mà đi mà làm. Đừng kéo tôi vào."
Cừu Toa Toa cuống cuồng chạy đến cạnh cửa sổ: "Em sẽ đi cùng anh!"
Quý Nhạc Thiên nghiêng đầu liếc cô ta, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc: "Đi cùng tôi?"
"Nhưng chuyện g.i.ế.c Cửu Thúc là do anh nghĩ ra trước!" Cừu Toa Toa nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: "Em chỉ vì anh mà liều mạng thôi. Anh đừng bỏ em, em không sống nổi nếu thiếu anh..."
Quý Nhạc Thiên thở ra một hơi dài, đưa tay lên xoa đầu cô ta như dỗ dành: "Em bảo tôi phải làm gì với em bây giờ..."
Nghe giọng điệu dịu dàng của anh ta, Cừu Toa Toa tưởng như tìm được tia hi vọng cuối cùng. Trái tim đang hoảng loạn phút chốc dịu xuống, như thể cuối cùng cô ta cũng được anh ta thấu hiểu.
Nhưng chưa kịp mừng, một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến cả người cô ta mất thăng bằng, ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
"Rầm!"
Cơ thể Cừu Toa Toa đập xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
"Á..." Cô ta rên lên đau đớn. Cảm giác như xương sống bị gãy khiến cô ta không thể cử động nổi. Nhưng còn đau hơn cả vết thương là cú sốc trong tim.
Ngay sau đó, Quý Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp đất bên cạnh cô ta, vai mang theo một túi hành lý nặng trĩu.
"Tôi đi trước đây, cưng à." Anh ta ngồi xổm xuống cạnh cô ta, đưa tay vuốt mặt cô ta nhẹ như đang nói lời chia tay ân cần.
"Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói..." – Quý Nhạc Thiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, nở một nụ cười ghê rợn – "Em không chỉ ngu như heo mà còn xấu như heo. Mỗi lần ngủ cạnh em, tôi đều buồn nôn. Hôn em xong, tôi chỉ muốn đi súc miệng ngay lập tức."
Mộng Vân Thường
Cừu Toa Toa mở to mắt, ngập tràn nỗi căm giận và tuyệt vọng. Cô ta muốn phản bác, muốn hét lên, muốn níu lấy anh ta, nhưng cơ thể đau đớn không cho phép cô làm gì ngoài việc nằm bất động.
Quý Nhạc Thiên nhìn cô ta lạnh nhạt, tiếp tục: "Nhưng tôi vẫn rất biết ơn. Nhờ em mà nửa năm qua tôi sống sung sướng biết bao. Bây giờ, hãy giúp tôi hứng lấy cơn thịnh nộ của Tư Đồ Liêu. Còn tôi, tạm biệt nhé."
Dứt lời, anh ta cúi xuống hôn lên trán cô ta một cái như ban ơn.
Cừu Toa Toa nghiến răng, dồn hết sức lực cuối cùng, hung hăng cắn mạnh vào cằm Quý Nhạc Thiên.
Anh ta cười khẩy, chẳng thèm né tránh, lại còn vỗ mặt cô ta như đang chơi đùa.
Bốp!
Một cú tát bất ngờ giáng xuống, mạnh đến mức khiến đầu Cừu Toa Toa quay ngoắt, cả người choáng váng không thể phản ứng.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn không rời khỏi một điểm phía sau lưng Quý Nhạc Thiên.
Anh ta thấy lạ. Trong đầu nghĩ rằng cú tát khiến cô ta mê muội, ánh mắt trống rỗng.
Cho đến khi...
Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng anh ta:
"Tôi vốn định rời đi. Không ngờ lại gặp anh ở đây—một mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/297.html.]
Cơ thể Quý Nhạc Thiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Bạch Thu Diệp đang đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma vừa bước ra từ trong đêm tối. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, không chút cảm xúc.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Quý Nhạc Thiên trắng bệch.
Lần trước anh ta tận mắt thấy cô cắt đứt tay của Thiết Nhân, đã hiểu rằng đối phương không phải người bình thường. Dù ngoài mặt luôn ngông cuồng, nhưng bản thân Quý Nhạc Thiên rất biết sợ—nhất là với những gì anh ta không thể lý giải.
Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Thu Diệp đã xử lý gọn gàng toàn bộ mười lăm tên còn lại dưới lầu.
Đầu óc anh ta bắt đầu tính toán điên cuồng, tìm cách thoát thân.
Nhưng Bạch Thu Diệp lại chẳng mảy may quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, mà bước đến cạnh Cừu Toa Toa, lặng lẽ cởi áo khoác của mình đắp lên người cô ta.
Hành động ấy khiến Quý Nhạc Thiên thoáng sửng sốt. Anh ta không hiểu cô đang làm gì, nhưng trong đầu bật ra suy nghĩ—cơ hội!
Anh ta lập tức xoay người, phóng đi như một mũi tên rời cung.
Nhưng vừa chạy được vài bước, toàn thân bỗng như rơi vào hầm băng. Một luồng khí lạnh buốt xâm chiếm từng tế bào.
Cảm giác đó khiến anh ta rùng mình. Và rồi... anh ta chậm rãi quay đầu lại.
Trên vai mình, không biết từ lúc nào, đã có một sinh vật đáng sợ đang ngồi chễm chệ—một con quỷ anh với năm gương mặt khác nhau.
Khi anh ta quay đầu, hai trong số đó nở nụ cười quái dị.
Tim Quý Nhạc Thiên như ngừng đập.
Anh ta há hốc miệng. Cảnh tượng trước mắt vượt xa mọi hiểu biết của anh ta về thực tại.
Quỷ vật.
Là quỷ vật thật sự!
Không phải ảo giác, cũng không phải phó bản.
Quỷ vật trong phó bản sao lại xuất hiện ở thế giới thực? Mà quan trọng hơn... lại bị Bạch Thu Diệp điều khiển?!
'Không thể nào... Cô ta là cái quái gì thế?!'
'Phó bản không phải đã đóng rồi sao?! Sao quỷ vật còn có thể... hiện diện ở đây?!'
'Mình phải chạy... mình phải... sao chân không nhấc nổi?!'
Quý Nhạc Thiên kinh hãi nhận ra, chân mình như bị đổ chì, không còn là của mình nữa.
Sau lưng, giọng nói của Bạch Thu Diệp vang lên, đều đều như đang trò chuyện bình thường:
"Tôi luôn muốn thử xem con này có tác dụng thế nào ở ngoài phó bản... mà mãi chưa có dịp."
Cùng lúc, quỷ anh kia thè ra chiếc lưỡi dài quái dị, l.i.ế.m dọc mặt Quý Nhạc Thiên một đường lạnh ngắt.
"Tôi còn tưởng anh sẽ quay lại cứu thuộc hạ." – Giọng Bạch Thu Diệp vang lên – "Nhưng không ngờ, anh bỏ mặc tất cả để lo cho bản thân."
Cô khẽ cười, lạnh đến tận xương:
"Tốt lắm. Vậy tôi cũng chẳng cần phải g.i.ế.c ai nữa, chỉ ngồi đây chờ kết quả là đủ."
Bạch Thu Diệp không hề đe dọa, không gào thét, không hận thù.
Nhưng chính cái kiểu nói như thể đang chờ xem một trò giải trí kia mới là thứ khiến Quý Nhạc Thiên kinh hoàng nhất.
Bởi vì anh ta hiểu—cô đang thật sự vui.