Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 292
Cập nhật lúc: 2025-06-21 15:55:48
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô hiểu rõ kiểu người như Quý Nhạc Thiên – một khi bị kích động thì sẽ làm ra chuyện điên rồ. Lúc này càng phải nhịn, không được khơi chiến.
Nghe Quý Nhạc Thiên kể, Cừu Toa Toa chẳng cần suy nghĩ thêm đã tin ngay.
"Ở khu định cư mà dám làm chuyện như vậy, thật sự quá ngông cuồng."
Cô ta nhìn sang Bạch Thu Diệp, dứt khoát nói:
"Em không thể tha thứ cho người phá vỡ trật tự. Nếu cô ta dám động đến người của anh, vậy thì anh tự xử lý đi. Em không muốn nhúng tay vào."
Quý Nhạc Thiên lập tức kéo cô ta vào lòng, giọng đầy dịu dàng:
"Toa Toa đúng là người con gái hiểu chuyện."
Bạch Thu Diệp đứng một bên quan sát, trong lòng không biết nên tức hay nên cười. Chỉ dựa vào lời nói một phía của Quý Nhạc Thiên mà kết luận — đó gọi là “thấu tình đạt lý” sao? Phải gọi là... "vô não vì tình" mới đúng.
Cô thấy Cừu Toa Toa e thẹn tựa vào vai Quý Nhạc Thiên, hai người còn không ngại thể hiện tình cảm bằng một nụ hôn trước mặt cô.
Bạch Thu Diệp đứng yên, mặt không cảm xúc.
Thì ra bao nhiêu công sức trốn chạy của cô... chỉ để đến đây ăn cơm chó?
Có vẻ Cừu Toa Toa cũng nhận ra ánh mắt lạnh lùng từ phía Bạch Thu Diệp. Cô ta khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng rời khỏi vòng tay người yêu:
"Được rồi, có người đang nhìn kìa. Em vào trong nghỉ một chút, đến giờ ăn thì gọi."
Nói xong, cô ta vội vàng bước vào biệt thự, tránh tiếp xúc thêm.
Bạch Thu Diệp nhìn theo bóng lưng đó mà thở dài. Trước đây cô nghĩ Cừu Toa Toa chỉ là người dễ bị dẫn dắt. Nhưng giờ có lẽ phải sửa lại — không phải không có đầu óc, mà là quá mù quáng vì yêu.
Cừu Toa Toa vừa khuất, gương mặt Quý Nhạc Thiên liền đổi sắc. Anh ta nở nụ cười mờ ám, giọng chế giễu:
"Cô cứ nhìn tôi như thế, tôi sắp tưởng cô thích tôi rồi đấy."
Bạch Thu Diệp nhíu mày, đáp tỉnh bơ:
"Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi không có hứng thú chen vào chuyện tình cảm của người khác."
Nhìn bộ dạng trơn như cá lóc của Quý Nhạc Thiên, Bạch Thu Diệp bất giác thấy áy náy với Tô Vân. Trước đây cô từng nổi nóng với Tô Vân vì những chuyện vặt vãnh… Giờ nghĩ lại, hóa ra Tô Vân cũng đâu có tệ đến mức này.
Mộng Vân Thường
So với Quý Nhạc Thiên, Tô Vân thực sự là một luồng gió mát lành.
Quý Nhạc Thiên không hề để tâm đến Bạch Thu Diệp theo kiểu nghiêm túc – anh ta chỉ thấy trò trêu chọc một cô gái không có chút sức chống trả nào là một thú vui giải trí.
Anh ta chậm rãi tiến lại gần, giọng nói vừa uể oải vừa mang theo vẻ trách móc:
"Thật ra, cô khiến tôi rất bực đấy. Lý Hằng ra nông nỗi kia, chẳng phải là nhờ cô sao?"
Bạch Thu Diệp đối đáp dứt khoát:
"Tôi chỉ làm đầu anh ta sưng một cục thôi. So với thứ anh đã gây ra cho anh ta, còn kém xa."
Quý Nhạc Thiên bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô:
"Cô không hiểu rồi. Nếu không phải cô trói anh ta lại, tôi đã chẳng phải ra tay đến mức đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/292.html.]
Tay anh ta vẫn đặt trên vai cô, không hề có ý định bỏ xuống. Bạch Thu Diệp khẽ lùi một bước, mặt lạnh tanh:
"Anh Quý, mong anh giữ khoảng cách."
Quý Nhạc Thiên lại cười, không hề giận mà còn tỏ ra thích thú:
"Yên tâm đi, tôi đâu có định làm gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ xem nên giải quyết mâu thuẫn giữa hai ta kiểu gì cho ổn thỏa."
Trán cô bắt đầu giật giật vì tức, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Nụ cười đó chẳng khác gì phản chiếu lại thái độ của đối phương.
"Vậy anh tính giải quyết kiểu gì?" – cô hỏi, giọng đầy dè chừng.
Quý Nhạc Thiên như được tiếp thêm hứng thú khi thấy cô có vẻ hợp tác. Anh ta nói thẳng, chẳng kiêng dè gì:
"Chúng ta làm bạn đi. Vài hôm tới cô cứ đi theo tôi..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói vang lên từ phía dãy nhà đối diện, cắt ngang lời anh ta:
"Quý Nhạc Thiên, anh lại giở trò gì thế hả? Cô ấy không phải người của ban quản lý, sao anh đưa người đến đây?"
Người vừa chạy tới là một người đàn ông dáng cao, khuôn mặt quen thuộc khiến Bạch Thu Diệp sững sờ. Cô nhận ra anh ta – Mao Đào, từng tham gia phó bản nâng cấp cùng với Tư Đồ Liêu. Khi ấy cô mang mặt nạ, gương mặt hoàn toàn khác hiện tại nên Mao Đào không nhận ra cô.
Quý Nhạc Thiên nhíu mày, giọng đanh lại:
"Mao Đào, chuyện này chẳng liên quan đến anh."
Mao Đào nhìn thẳng vào anh ta, chẳng hề tỏ ra sợ hãi:
"Việc anh đang làm sẽ khiến Tư Đồ đại ca mất mặt."
Câu này khiến không khí chùng xuống. Quý Nhạc Thiên hừ lạnh một tiếng:
"Tư Đồ đại ca? Anh ta giờ không rõ đang trôi dạt nơi đâu. Cả cái khu Vô Khởi này, có ai không biết anh ta chưa từng thật sự quản lý? Khu này phát triển được như hôm nay đều là công của tôi."
"Anh đúng là biết tâng bốc bản thân." – Mao Đào đáp ngay:
"Khu này có đông đúc hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến một gã trông coi siêu thị như anh."
Câu này đ.â.m thẳng vào điểm yếu của Quý Nhạc Thiên. Không nói nhiều, anh ta bước tới tung một cú đ.ấ.m thẳng vào cằm Mao Đào. Một âm thanh "rắc" vang lên, khóe miệng Mao Đào lập tức rỉ máu.
Dù vậy, Mao Đào vẫn đứng vững, dùng mu bàn tay lau máu, rồi nói từng chữ rành rọt:
"Tôi nghe hết chuyện rồi. Cô gái này trói được Lý Hằng, chứng tỏ Lý Hằng đã làm điều gì sai. Việc anh lôi cô ấy đến đây, giữa nơi công cộng như thế, chỉ khiến ban quản lý thêm mất mặt thôi."
Bạch Thu Diệp đang định gật đầu cảm ơn thì đột nhiên thấy có gì đó sai sai. Lý Hằng làm điều gì sai với cô? Câu đó nghe cứ... sai sai. Nhưng dù sao thì cô cũng không ngờ Mao Đào lại ra mặt giúp mình như thế.
Trước đây họ có từng cùng tổ đội trong phó bản, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể tin tưởng anh ta. Dù vậy, ít nhất lúc này, Mao Đào vẫn giữ được chút công bằng.
Quý Nhạc Thiên nheo mắt lại:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhúng tay vào việc của tôi."
Anh ta sấn tới sát mặt Mao Đào, giọng hạ thấp nhưng đầy uy hiếp:
"Anh tưởng bám theo Cửu Thúc thì có thể lên mặt với tôi à? Đừng quên, ông ta dù được Tư Đồ Liêu trọng dụng thì cũng chẳng bằng nổi Vương Xảo Phái."