Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 291

Cập nhật lúc: 2025-06-21 15:51:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vấn đề là—siêu thị của khu Vô Khởi lại thuộc quyền kiểm soát của Quý Nhạc Thiên. Nghĩa là nếu cô muốn có mặt nạ, thì chẳng khác gì tự nộp mình vào ổ sói.

Nhưng nếu không thay đổi diện mạo, cô không thể qua mặt được nhóm người đang truy lùng cô. Bạch Thu Diệp đành cắn răng, chọn đại một căn nhà bỏ trống, lẻn vào trong để thay đổi trang phục. Trong phòng ngủ có một hộp phấn mắt chưa hết hạn sử dụng. Cô dùng tay quẹt lấy một ít, tô đậm hai hốc mắt để tạo cảm giác đôi mắt sâu hoắm và mệt mỏi, khiến người ngoài khó nhận ra.

Ra khỏi nhà, Bạch Thu Diệp căng thẳng tiến về phía siêu thị. Dòng người đông đúc bên ngoài khiến cô thấy nhẹ nhõm đôi chút — ít ra có thể giúp cô che giấu thân phận.

Bước vào siêu thị, cô lập tức tìm đến chiếc máy kết nối thiết bị đầu cuối, nhập mã đơn hàng, rồi nhận lấy chiếc mặt nạ ngụy trang mới mua.

Cô chưa vội đeo mà định ra ngoài tìm một nơi vắng vẻ rồi mới dùng. Tuy nhiên, vừa bước chân đến gần cửa ra, cô lập tức nhận ra có điều không ổn.

Một nhóm người mặc đồ giống như thuộc hạ ban quản lý vừa bước vào, dáng vẻ lộ rõ sự dữ tợn. Ánh mắt họ đảo quanh, như đang tìm ai đó. Trực giác mách bảo, Bạch Thu Diệp biết ngay họ đến vì mình.

Cô giả vờ không liên quan, quay người chậm rãi bước về hướng cửa sau.

Chỉ tiếc là phản ứng của cô vẫn chậm một nhịp. Một tên trong nhóm đã kịp nhìn thấy cô.

"Cô ta kìa! Mau đuổi theo, đừng để chạy mất!" – hắn hét lớn.

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp không giả bộ nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cô lao thẳng về phía cửa thoát hiểm, hy vọng còn kịp trốn thoát.

Nhưng khi đến nơi, một người đã đứng sẵn ở đó, ung dung dựa lưng vào tường, nhìn cô mỉm cười.

Là Quý Nhạc Thiên.

Anh ta giống như đã chờ ở đó từ lâu, trên mặt vẫn là nụ cười chẳng rõ là thân thiện hay khiêu khích:

"Cô chạy tới chạy lui làm gì thế?"

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Những người mua sắm gần đó nhanh chóng tránh xa, không ai dám ở gần Quý Nhạc Thiên quá lâu.

Bạch Thu Diệp nhớ rất rõ những gì mình nghe được trước đây.

Quý Nhạc Thiên – cấp 40.

Người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh mà còn nổi tiếng với sự tàn nhẫn.

Cô không dại mà ảo tưởng mình có thể chạy thoát. Đừng nói đến phản kháng, ngay cả bỏ chạy cũng là điều xa vời.

Bạch Thu Diệp hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, rồi hỏi thẳng:

"Tôi không chạy nữa. Anh muốn gì?"

Quý Nhạc Thiên có vẻ rất hứng thú với thái độ này của cô. Anh ta bật cười:

"Không có gì nghiêm trọng. Tôi chỉ muốn mời cô đến nhà tôi một chuyến thôi."

Nụ cười kia khiến Bạch Thu Diệp cảnh giác cực độ. Bởi cô biết rõ: mỗi lần người đàn ông này cười như thế, thường có kẻ mất đi một phần thân thể.

Cô không giấu nổi sự cảnh giác:

"Tôi có việc gấp. Có thể… không đi được không?"

Quý Nhạc Thiên huýt sáo một tiếng, vẻ mặt như đang thưởng thức một màn kịch thú vị:

"Đây là lần đầu tiên có người từ chối lời mời của tôi trước mặt mọi người đấy."

Anh ta nhún vai, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa đầy uy hiếp:

"Không sao. Hôm nay cô bận thì mai đến. Nếu mai vẫn bận, thì ngày kia đến cũng được. Chỉ là càng để lâu, tôi sẽ càng muốn giữ cô ở nhà tôi lâu hơn đấy."

Câu nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/291.html.]

Bạch Thu Diệp siết chặt tay. Cô biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tạm thời đồng ý.

Cô khẽ gật đầu. Thấy cô bắt đầu "ngoan ngoãn", Quý Nhạc Thiên liền thu lại nụ cười sắc lạnh kia phần nào. Anh ta phẩy tay, vài người đàn em lập tức tiến đến, chuẩn bị áp giải cô đi.

Ngay khi sắp bị đưa đi, Bạch Thu Diệp đột ngột lên tiếng:

"Tôi có một câu hỏi."

Quý Nhạc Thiên quay đầu lại, giọng bình thản:

"Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào anh ta, không kiêng dè:

"Dù tôi ngụy trang không hoàn hảo, nhưng chỉ dựa vào một bức phác họa đơn sơ, các người làm sao nhận ra tôi nhanh như vậy?"

Quý Nhạc Thiên nhếch môi, đáp như thể đó là điều hiển nhiên:

"Tôi là người quản lý siêu thị này. Ai mua gì, lúc nào, chỉ cần tôi muốn tra, tất cả đều rõ ràng như lòng bàn tay."

Mộng Vân Thường

Câu trả lời khiến Bạch Thu Diệp cứng người.

Cô không ngờ thứ khiến mình thất thủ lại là hệ thống giám sát hiện đại đến vậy. Công nghệ cao đúng là không thể coi thường.

Cô bị áp giải lên một chiếc xe tải nhỏ. Chỉ cần liếc qua, cô đã nhận ra đây chính là chiếc xe từng chở gã đại hán hôm trước.

Không khí bên trong xe vẫn nồng nặc mùi m.á.u tanh, ghế ngồi thì loang lổ vết m.á.u khô. Cô nhăn mặt, nhích người sang một bên, cố tránh tiếp xúc trực tiếp.

Chiếc xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một căn biệt thự nằm tách biệt. Khu vườn phía trước từng có cây cối, giờ đã bị dọn sạch, để lại khoảng sân trống trải, lạnh lẽo đến kỳ quái.

Đối diện căn biệt thự là một dãy nhà liền kề, xe cộ đậu kín phía trước, chứng tỏ nơi đó vẫn đang hoạt động bình thường. Bạch Thu Diệp đoán rằng đó có thể là khu văn phòng của ban quản lý, còn căn biệt thự này chính là địa bàn của Quý Nhạc Thiên.

Chiếc xe dừng hẳn trong sân biệt thự, cô bị kéo xuống. Quý Nhạc Thiên nhìn thiết bị đầu cuối, lẩm bẩm:

"Giờ này chắc Toa Toa cũng sắp về rồi."

Người bên cạnh đề nghị:

"Có cần tôi qua đối diện hỏi xem cô ấy muốn ăn gì không?"

Quý Nhạc Thiên xua tay:

"Không cần. Cô ấy không có ở đây lại càng tốt."

Ngay lúc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau:

"Không có ở đây càng tốt là sao?"

Tất cả quay đầu lại. Một người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng ngà đang đứng đó, mặt không giấu nổi sự giận dữ. Chính là Cừu Toa Toa.

Quý Nhạc Thiên lập tức đổi giọng, tỏ ra thân mật:

"Toa Toa, em về rồi à?"

Cừu Toa Toa nheo mắt, giọng sắc như dao:

"Đừng đánh trống lảng. Cô ta là ai?"

Vẻ cao ngạo của Quý Nhạc Thiên biến mất không dấu vết. Anh ta lập tức hạ giọng, ngoan ngoãn giải thích:

"Người này trói người của anh vào cột điện, còn lột sạch đồ. Làm vậy khiến ban quản lý mất hết mặt mũi. Anh nhất định phải bắt cô ta trả giá."

Bạch Thu Diệp suýt bật cười. Chẳng phải lúc đầu anh ta nói là “mời tôi đến chơi” sao?

Cô rất muốn cắt ngang, nhưng đành nhịn. Trước đó, cô đã nhắn tin cho Lý Cô Thú, dặn nếu sau một tiếng không thấy hồi âm thì hãy liên hệ với Tư Đồ Liêu. Vì thế, cô phải kéo dài thời gian, chờ cứu viện đến.

Loading...