Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 285
Cập nhật lúc: 2025-06-21 15:08:47
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu không vì trong phòng còn mấy món đạo cụ quan trọng mà cô không thể mang theo khi vào phó bản, thì giờ này cô đã quay lưng bỏ đi luôn cho đỡ phiền.
Bạch Thu Diệp giơ tay gõ cửa. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng dép lê kéo lê trên sàn nhà, lết từng bước nặng nề.
Qua khe cửa, cô thấy một gã đàn ông to con đang lững thững đi ra.
Hắn cầm theo một cây chân đèn, đôi mắt vẫn còn lờ đờ vì buồn ngủ, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Gã nhìn cô một cái, bực bội hỏi:
"Cô làm cái gì đấy?"
Bạch Thu Diệp bình tĩnh trả lời:
"Xin lỗi vì đã làm phiền anh giữa đêm. Tôi là người ở đây trước, chỉ mới rời đi nửa ngày thôi. Trước lúc đi tôi có để lại ký hiệu trên cửa."
Gã đàn ông cau mày, thò ngón út ngoáy tai rồi nói cộc lốc:
Mộng Vân Thường
"Rồi sao?"
Bạch Thu Diệp vẫn giữ thái độ lịch sự:
"Tôi có thể tìm chỗ khác, thật sự không sao. Nhưng chủ yếu là—"
Gã cắt lời cô:
"Đã bảo không sao thì nửa đêm còn đến làm gì?"
Thái dương của Bạch Thu Diệp khẽ giật, nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười:
"Trước khi đi tôi có để lại vài món đồ, toàn là đạo cụ không thể mang theo vào phó bản. Anh cho tôi lấy lại được không?"
Nghe vậy, gã nhướng mày:
"Để ở đâu?"
Bạch Thu Diệp đáp:
"Tôi để trong tủ lạnh. Vì tủ lạnh ít người dùng, nên đó là chỗ an toàn nhất."
Gã quay lưng bước vào bếp mở tủ lạnh, nhưng vẫn không tháo xích sắt.
Bạch Thu Diệp đứng đợi ở cửa. Đợi mãi vẫn không thấy gã quay lại, cô cất tiếng hỏi:
"Anh ơi, tìm được chưa?"
Tiếng dép lại vang lên. Gã bước ra, hờ hững nhìn cô:
"Không thấy gì hết. Về ngủ đi, đừng làm phiền nữa."
Nói xong, gã đưa tay định đóng cửa.
Bạch Thu Diệp nhanh tay chặn cửa, giữ nguyên không để gã khép lại.
Cánh cửa không hề nhúc nhích. Dù gã dùng cả hai tay cố sức kéo, nhưng vẫn không tài nào thắng nổi sức cô.
Mặt gã lập tức đổi sắc, vừa đỏ vừa xanh, trán rịn đầy mồ hôi.
Hai người không hề ồn ào, cũng không ra vẻ xô xát, nhưng trong sự yên lặng ấy lại ẩn chứa căng thẳng cực độ.
Gã đàn ông bắt đầu xổ ra đủ thứ lời lẽ khó nghe.
Bạch Thu Diệp mặt tối sầm:
"Tôi đã nói rồi, đồ của tôi ở trong tủ lạnh."
Vừa dứt lời, cô vung tay bẻ gãy luôn sợi xích khóa cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/285.html.]
Cánh cửa bật mở, gã đàn ông mất đà ngã ngồi xuống đất, m.ô.n.g đập mạnh xuống phát ra tiếng nặng trịch.
Không buồn để ý, Bạch Thu Diệp bước thẳng vào trong phòng, đi về phía bếp.
Cô mở tủ lạnh, thấy ngay các món đạo cụ của mình vẫn được xếp ngay ngắn bên trong.
Hiển nhiên, gã này định chiếm giữ luôn số đồ đó.
Khi cô vừa cúi xuống định lấy, thì bất ngờ cảm nhận có chuyển động phía sau lưng.
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy gã đang cầm một cái bao tải, định chụp lên đầu cô từ phía sau.
Bạch Thu Diệp nghiêng người tránh thoát, khiến gã lao thẳng vào khoảng không.
Không chút do dự, cô cúi nhặt một bức tượng Phật nhỏ gần đó, giáng mạnh vào gáy gã.
"Mẹ kiếp, mày còn dám giở trò hại ông nữa à?!"
Vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái nhập vai côn đồ trong phó bản, cô ra tay dứt khoát, khiến gã đàn ông gục tại chỗ chỉ với một đòn.
Hắn nằm sõng soài trên sàn nhà, không động đậy, chẳng khác nào một con cá chết.
Bạch Thu Diệp nhặt cái bao tải gã vừa cầm, tiện tay trùm ngược lên đầu hắn.
Sau đó cô trói hắn lại một cách thành thạo, đứng chống nạnh nhìn cơ thể gã co rúm trên sàn như con tôm luộc.
Trong đầu cô bắt đầu tính toán cách xử lý hợp lý nhất.
Giết thì hơi quá… Nhưng rồi Bạch Thu Diệp chợt nảy ra một ý.
Bạch Thu Diệp lấy một tấm ga giường trong phòng ngủ, trải xuống bên cạnh gã đàn ông đang nằm bất tỉnh. Cô xoay người gã lại, dùng ga quấn chặt lấy toàn thân hắn, rồi bắt đầu kéo lê ra khỏi phòng.
Trời đã tối. Cô kéo gã đi men theo vỉa hè, đi qua những con phố vắng, chỉ dừng lại khi đến một đoạn đường lớn. Dù thỉnh thoảng vẫn có vài người qua lại, nhưng lượng người ít hơn ban ngày rất nhiều. Ánh sáng mờ nhạt và khoảng cách đủ xa khiến chẳng ai để ý rõ cô đang làm gì, hoặc đơn giản là không muốn xen vào.
Khi đến nơi cô thấy hợp lý, Bạch Thu Diệp bắt đầu hành động. Cô cởi toàn bộ quần áo trên người gã đàn ông, trói hắn vào một cột điện bên lề đường. Sau đó, cô lấy giấy ra, viết gì đó rồi dán thẳng lên bụng hắn.
Trước khi rời đi, cô giật cái bao tải che đầu gã xuống, rồi cẩn thận dùng thêm dây thừng để cố định chắc chắn. Dù gã có tỉnh lại thì trước khi trời sáng, cũng khó mà thoát ra được.
Xong việc, cô quay trở lại căn hộ cũ, nhanh chóng thu dọn tất cả đạo cụ rồi rời đi. Cô không định ở lại nơi đó thêm một giây nào nữa.
Sáng hôm sau, Bạch Thu Diệp đứng bên cửa sổ của chỗ ở mới, nhìn sang tòa nhà đối diện.
Trên vỉa hè, có một nhóm người đang tụ tập quanh một gã đàn ông trần như nhộng, bị trói vào cột điện. Họ chỉ trỏ, bàn tán không ngừng. Gã đã tỉnh lại, và rõ ràng là đang cực kỳ bực bội vì tình huống nhục nhã này.
Trên bụng hắn, một tờ giấy lớn với dòng chữ "Kẻ trộm" dán chình ình, nổi bật dưới ánh nắng buổi sáng.
Gã nghiến răng, gầm lên giận dữ:
"Nhìn cái gì? Móc mắt tụi mày ra bây giờ!"
Đám đông bị tiếng hét làm giật mình, lập tức tản ra. Những người định lại gần xem cho rõ cũng rút lui, không ai dám lại gần, càng không ai có ý định giúp hắn thoát khỏi dây trói.
Bạch Thu Diệp bình thản uống một ngụm nước khoáng, kéo rèm cửa lại.
Cô nhìn đồng hồ — đã tám giờ sáng.
Nếu vẫn giữ thói quen cũ, thì Lý Cô Thú chắc chắn đã dậy từ lâu. Nghĩ vậy, cô lấy thiết bị liên lạc, gửi một tin nhắn ngắn cho Lý Cô Thú. Không lâu sau, trên màn hình hiện thông báo có cuộc gọi đến.
Lý Cô Thú gọi qua ứng dụng của Dị Tra Cục, khiến Bạch Thu Diệp hơi do dự một chút. Cô biết rõ, nếu dùng ứng dụng này thì rất có thể toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện sẽ bị theo dõi.
Dù vậy, cô vẫn chấp nhận cuộc gọi.
Giọng của Lý Cô Thú vang lên đầu dây bên kia:
"Cô vẫn ổn chứ?"
Bạch Thu Diệp đáp:
"Tôi ổn. Không sao."