Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 284
Cập nhật lúc: 2025-06-21 15:03:34
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chắc chắn họ biết rồi! Chỉ là không rõ họ biết bằng cách nào…"
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Thu Diệp bất giác rùng mình.
Nếu những người trong Cục Điều Tra Dị Tình đã dùng đến phương pháp đầu tiên, vậy thì họ thực sự không khác gì những con quỷ đội lốt người.
Ngay lúc ấy, cánh cửa ánh sáng dẫn ra khỏi phó bản hiện lên ở lối vào phim trường.
Tạ Lĩnh Nguyệt cùng những người khác lập tức chạy tới, ánh mắt đầy háo hức.
Bạch Thu Diệp bước chậm lại, rồi quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương.
Nhận ra ánh nhìn của cô, đạo diễn Vương ngẩng đầu lên hỏi:
"Tan ca rồi mà, cô còn chưa đi à?"
Bạch Thu Diệp không đáp vào câu hỏi mà hỏi ngược lại:
"Đạo diễn Vương, nhà ông ở đâu?"
Ông ta thoáng sững người, mặt ngơ ngác:
"Hỏi vậy làm gì? Tôi không chơi mấy trò quy tắc ngầm đâu nhé."
Bạch Thu Diệp cau mày:
"Ông nghĩ gì vậy? Ai thèm quy tắc ngầm với ông?"
Đạo diễn Vương lập tức nổi cáu:
"Gì chứ? Cô lại còn định quy tắc ngầm với tôi à?"
Bạch Thu Diệp thật sự không biết phải làm sao với cuộc trò chuyện "ông nói gà, bà nói vịt" này. Cô đành phất tay bỏ qua, rồi quay người bước qua cánh cửa ánh sáng.
Ngay khoảnh khắc cô rời đi, ánh mắt đạo diễn Vương thoáng hiện vẻ phức tạp.
"Nhà của mình ở đâu?" – ông ta tự hỏi.
Không hiểu sao ông không thể nhớ rõ, chỉ cảm giác mơ hồ về dáng vẻ của căn nhà đó.
Vượt qua cánh cửa ánh sáng, Bạch Thu Diệp quay trở lại khu vực rìa của Vô Khởi. Ánh sáng trước mặt dần biến mất, cô nhìn thấy Tạ Lĩnh Nguyệt và Tô Vân đang đứng đợi bên ngoài.
Tạ Lĩnh Nguyệt vừa thấy cô liền lên tiếng:
"Cậu làm gì mà lâu quá vậy? Tôi còn tưởng cậu gặp chuyện khi rời phó bản."
Tô Vân cũng gật đầu:
"Đúng đó. Tôi cứ tưởng NPC phá luật, kéo cậu đồng quy vu tận luôn rồi."
Bạch Thu Diệp trợn mắt:
"Chỉ chậm có vài giây thôi mà, hai người phản ứng có cần nghiêm trọng vậy không."
Tạ Lĩnh Nguyệt cầm cây d.a.o rựa đưa cho cô:
"Cây d.a.o này cậu cho tôi mượn, giờ trả lại."
Bạch Thu Diệp cầm lấy, hơi ngạc nhiên:
"Tôi nói là tặng cậu rồi mà. Trả lại làm gì?"
Tô Vân đứng kế bên lập tức chen lời, ánh mắt sáng lên:
"Thu Diệp còn nhiều mà, em cứ nhận đi. Từ chối chi làm người ta buồn."
Tạ Lĩnh Nguyệt lườm anh ta:
"Anh tưởng ai cũng giống anh chắc?"
Tô Vân nhún vai, vẻ mặt vô tội:
"Gì chứ? Anh chỉ nói thật mà."
Trong lòng anh, tính cách của Tạ Lĩnh Nguyệt hình như đã khác trước.
Trước đây, cô ta luôn cố gắng giành lấy mọi đạo cụ có thể cứu mạng, kể cả việc mập mờ với anh để tăng khả năng sống sót.
Giờ đây, sự thay đổi quá bất ngờ khiến anh nghi ngờ: liệu cô ta có bị quỷ nhập trong phó bản không?
Tạ Lĩnh Nguyệt lên tiếng:
"Cảm ơn cậu, Thu Diệp. Nhưng tôi không thể nhận món đạo cụ này."
Bạch Thu Diệp ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/284.html.]
"Sao lại không nhận? Tôi cho thật mà."
Tạ Lĩnh Nguyệt giải thích:
"Thứ nhất, giữ báu vật trong tay cũng giống như rước họa vào thân. Với cấp độ của tôi hiện tại, cầm cây d.a.o này chẳng khác nào có két sắt mà không có khóa chống trộm."
Bạch Thu Diệp giật mình:
"Không đến mức đó đâu… Dao này là đồ phổ thông mà, thấy hoài trong phó bản cấp 1 sao ấy chứ."
Nhưng Tạ Lĩnh Nguyệt chưa dừng lại, cô nói tiếp:
"Thứ hai, lý do chính là vì cậu."
"Vì tôi?" – Bạch Thu Diệp hỏi lại.
"Chính vì cậu, tôi mới nhận ra một điều. Dựa dẫm vào người khác mãi thì không thể mạnh lên được. Muốn sống mà không bị nỗi sợ đè nặng, thì chỉ còn cách là tự mình mạnh mẽ."
Tạ Lĩnh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt trong veo và kiên định.
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp đứng lặng một lúc.
Cô hiểu. Bản thân cô cũng từng lo lắng, sợ hãi vì thấy mình quá yếu.
Lời Tạ Lĩnh Nguyệt không chỉ là lời từ chối, mà còn là lời nhắn gửi, lời khích lệ.
Cô gật đầu:
"Tôi hiểu rồi. Cậu nói đúng lắm."
Tô Vân nhìn cây d.a.o vừa bị Bạch Thu Diệp thu lại, cảm thấy tiếc hùi hụi như thể miếng mồi ngon đã đến tay lại bay mất.
"Vậy… nếu cô ấy không cần thì tôi cần!" – anh ta nói vội – "Cho tôi đi, dù gì tôi với Lĩnh Nguyệt vẫn đồng hành chung mà."
Nhưng ngay lập tức, Tạ Lĩnh Nguyệt quay đầu lại, giọng rõ ràng:
"Tô Vân, từ hôm nay tôi sẽ không đi cùng anh nữa."
Tô Vân đứng hình:
"Em… em nói gì cơ?"
"Ý tôi rất rõ ràng. Không cần phải giải thích thêm." – Tạ Lĩnh Nguyệt nói, giọng dứt khoát.
Tô Vân không ngờ cô ta lại muốn cắt đứt quan hệ với mình.
Từ lúc ứng dụng được phát hành, anh biết rõ cô ta luôn dựa dẫm vào mình để sống sót qua các phó bản. Không có anh, Tạ Lĩnh Nguyệt chẳng bao giờ dám đi một mình.
Anh nghi hoặc:
"Em chắc là không bị quỷ nhập trong phó bản chứ? Có cần anh tìm thầy trừ tà kiểm tra cho em không?"
Tạ Lĩnh Nguyệt giơ tay lên, như định làm gì đó, rồi lại hạ xuống.
Cô quay đi, lạnh nhạt nói:
"Đi đi. Tôi vào nhà lấy đồ."
Nói xong cô ta bước thẳng vào khu Vô Khởi.
Tô Vân rối bời, lập tức chạy theo sau.
Anh ta đi được nửa đoạn đường thì bất ngờ quay đầu lại, cười nói với Bạch Thu Diệp:
"Thu Diệp, sau này giữ liên lạc nhé."
Bạch Thu Diệp im lặng: "..."
Ở phía khác, Tạ Lĩnh Nguyệt và Tô Vân một người chạy, một người đuổi theo, rời xa khu vực gần cánh cửa ánh sáng.
Bạch Thu Diệp cũng quay trở về chỗ ở tạm của mình.
Lúc họ bước vào phó bản thì trời vẫn còn sáng. Khi thoát ra thì trời đã hửng sáng.
Vì thời gian ra – vào phó bản của mọi người không đồng nhất, nên dù đã gần sáng, trên đường vẫn có người qua lại.
Tuy nhiên, ở khu Vô Khởi, ngoại trừ siêu thị và trung tâm nạp năng lượng thì hầu hết các khu vực công cộng khác đều tắt đèn.
Không ai nhìn rõ mặt ai, người với người chỉ lướt qua nhau trong bóng tối.
Về đến căn phòng tạm trú, Bạch Thu Diệp phát hiện bên trong có người.
Cửa chính bị khóa bằng xích sắt – chứng tỏ có người đang ở trong và họ còn đặc biệt khóa cửa từ bên trong.
Theo lý, trước khi rời đi, cô đã dán ký hiệu "Có người ở" cùng thời gian vào phó bản rõ ràng lên cửa.
Vậy mà chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, nơi ở của cô đã bị người khác chiếm mất.