Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 279

Cập nhật lúc: 2025-06-20 17:46:18
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh quay lần này dường như kết thúc sớm hơn dự kiến, vẫn còn dư ra một tiếng.

“Có lẽ sẽ còn một cảnh quay nữa.” Đạo diễn Vương lầm bầm: “Nhưng giờ thì kịch bản tôi viết cũng chẳng còn tác dụng gì.”

Từ khi mọi người bị ép phải làm theo kịch bản xuất hiện trong đầu, toàn bộ kịch bản ông ta viết trước đó đều trở nên vô dụng.

Lúc này, đạo diễn Vương đã chẳng khác gì bọn họ — một diễn viên không có quyền lựa chọn kịch bản.

"Thôi nào, mọi người nghĩ tích cực lên một chút." Đàm Mộng Anh cố gắng xốc lại tinh thần cho nhóm: "Còn một tiếng nữa là sáu giờ rồi. Nếu đến lúc đó mà không có thêm kịch bản nào nữa, chẳng phải chúng ta sẽ được nghỉ à?"

Cô vừa dứt lời, thông báo công việc mới liền hiện ra trước mặt tất cả:

【Công việc thứ năm:

Nội dung: Quay cảnh thứ tư.

Thời gian làm việc: 5:10 - 6:00.

Người liên lạc: Một đạo diễn giấu mặt. Tốt nhất đừng cố tìm hắn, bởi vì hắn không phải con người.

Thưởng công: 120 vé sinh tồn.

Hình phạt bỏ việc: Bị người liên lạc ăn thịt.】

【Lưu ý: Đây là nhiệm vụ cá nhân, không phải nhóm.】

Đàm Mộng Anh cứng họng.

"...Từ giờ mình sẽ không phát biểu gì nữa." Cô tự kết luận với gương mặt tối sầm.

"Chúng ta chỉ còn bốn phút." Tô Vân trông có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức: "Nhanh chóng bàn lại cốt truyện xem còn gì có thể dự đoán được không."

Bạch Thu Diệp nói: "Hồn ma của ông Tạ và bà Tạ đã bị những lệ quỷ trong căn nhà này ăn mất. Mà lũ lệ quỷ đó giờ cũng tan biến rồi."

Tô Vân sửng sốt: "Thế thì chẳng phải cốt truyện đã kết thúc rồi sao? Còn gì để quay nữa chứ?"

Đàm Mộng Anh cũng không hiểu nổi.

Chỉ có đạo diễn Vương là như sực ngộ ra điều gì đó, nét mặt trở nên khác hẳn.

Bạch Thu Diệp nhận ra sự thay đổi đó, liền hỏi:

"Đạo diễn Vương, ông đang nghĩ gì à?"

Ông ta trầm giọng nói:

"Thật ra, có một mô-típ rất quen thuộc trong dòng phim kinh dị. Và nó hoàn toàn khớp với tình huống hiện tại của chúng ta."

Không khí lập tức trở nên nặng nề. Giọng đạo diễn Vương thấp dần, như kể lại một cơn ác mộng:

"Trong những bộ phim thuộc mô-típ đó, đầu tiên mọi thứ sẽ được xây dựng như một câu chuyện kinh dị có đầu có cuối. Nhưng đến đoạn cuối—"

Ông ngưng lại, hít vào một hơi.

"—một cú ngoặt bất ngờ xảy ra. Hóa ra toàn bộ các nhân vật đều chỉ là diễn viên trong một bộ phim kinh dị."

Không cần nói hết, tất cả đều hiểu phần còn lại.

"Và trong quá trình quay bộ phim kinh dị đó... thật sự có thứ gì đó đang quan sát, đang theo dõi từng hành động của họ." Giọng ông ta khàn hẳn đi: "Một cú twist như thế luôn khiến khán giả lạnh sống lưng."

Sắc mặt mọi người trắng bệch.

Một đoàn phim đóng phim ma… rồi cả đoàn gặp ma thật.

Đây chẳng phải chính xác là thứ họ đang trải qua sao?

Không cần ai nói ra, tất cả đều biết phần kịch bản sắp tới sẽ phát triển theo hướng nào.

Đúng lúc đó, chiếc loa đặt gần đạo diễn Vương bỗng nhiên vang lên một câu ngắn ngủi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/279.html.]

"Action!"

Tiếng nói vang lên rõ ràng, sắc lạnh, khiến đạo diễn Vương nhảy dựng, ngã nhào khỏi chiếc ghế xếp. Ông ta lồm cồm bò về phía nhóm Bạch Thu Diệp, mặt cắt không còn giọt máu.

Trong đầu Bạch Thu Diệp lúc này vang lên câu thoại mở màn:

"Bộ phim rác rưởi này cuối cùng cũng quay xong rồi."

Cô ngáp dài, nhập vai một cách hoàn hảo:

"Hay là tối nay chúng ta ở lại tòa nhà này qua đêm đi?"

"Vẫn chưa thoát vai à?" Đàm Mộng Anh bật cười: "Hay là đi ăn khuya một bữa cho tỉnh táo cái đầu đi."

Nhưng chưa kịp cười xong, cổ chân cô ta bị một bàn tay nắm chặt.

Là đạo diễn Vương.

Ông ta không kịp giải thích gì, chỉ gào lên hoảng loạn:

"Chạy mau!"

Lời còn chưa dứt, giữa ông và nhóm của Bạch Thu Diệp bỗng có thêm một người.

Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, gương mặt trang điểm kỹ càng, trên người khoác bộ lễ phục sang trọng, cổ đeo vòng kim cương lấp lánh — vẻ ngoài hoàn hảo như bước ra từ một buổi dạ tiệc.

Bạch Thu Diệp lập tức nhận ra cô ta — nữ phụ trong đoàn phim do đạo diễn quỷ điều khiển. Người đã c.h.ế.t từ lâu trong buổi tiệc mừng công.

Cô ta không thể nào xuất hiện ở đây. Vậy thì… đây là gì?

Tiếng cửa phòng đột nhiên bật mở.

Mọi người quay lại, thấy một người đàn ông bước vào. Gương mặt anh ta trắng bệch như giấy, đôi tay run rẩy cầm khẩu s.ú.n.g ngắn, chĩa về phía đám đông.

"Đoàng!"

Tiếng s.ú.n.g vang lên. Viên đạn b.ắ.n trúng đầu người phụ nữ vừa xuất hiện.

Mộng Vân Thường

Máu b.ắ.n tung tóe, não trắng từ thái dương trào ra như thác.

Nhưng khuôn mặt cô ta… vẫn giữ nguyên nụ cười. Một nụ cười méo mó, gượng gạo giữa nền m.á.u đỏ và mảnh não bầy nhầy, khiến người ta sởn gai ốc.

Đạo diễn Vương rú lên thất thanh:

"Aaa! Là cô ta! Trước đây chính cô ta từng bắt nạt Đỗ Thanh Thanh!"

Như thể nghe thấy lời ông ta, nữ phụ cứng ngắc quay đầu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười ghê rợn, để lộ hàm răng trắng lạnh lẽo.

Đạo diễn Vương hoảng hốt lùi lại, chỉ mong mình có thể biến thành rùa rút vào mai, tránh khỏi ánh nhìn của cô ta.

Ngay lúc đó, một bóng người lướt nhanh qua trước mặt ông.

Tiếp theo, mọi người thấy đầu của nữ phụ rơi xuống — như một quả dưa bị c.h.é.m lìa.

Chính Bạch Thu Diệp là người ra tay. Cô vung con d.a.o bổ củi, đ.â.m một nhát thẳng vào n.g.ự.c đối phương.

Cô xoay mạnh cổ tay. Âm thanh ma sát khô khốc vang lên, khiến tất cả sởn da gà.

Khi mọi người vẫn còn đứng sững vì kinh hoàng, cô quay đầu lại, nhìn sang Tạ Lĩnh Nguyệt — người cũng đang cầm một con d.a.o tương tự, tay vẫn còn run rẩy.

Bạch Thu Diệp dứt khoát nói:

"Còn đứng đó làm gì? Mau bổ thêm đi!"

Tạ Lĩnh Nguyệt bừng tỉnh, cố gắng trấn áp cảm giác khó chịu trong lòng, vung d.a.o bổ củi xuống đầu nữ phụ không một chút do dự.

Cái đầu bị bổ ra như một quả dưa hấu chín mọng, tách thành hai nửa trong nháy mắt.

Bạch Thu Diệp giật mình trước hành động tàn nhẫn, thẳng tay của Tạ Lĩnh Nguyệt. Nhưng chưa kịp phản ứng, cô ta đã tiếp tục công việc như thể đang xử lý nguyên liệu trong bếp, c.h.é.m từng nhát chắc nịch để "chia phần" quả dưa kia thành nhiều miếng nhỏ hơn.

Loading...