Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 269
Cập nhật lúc: 2025-06-19 16:54:05
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Với cô ta, nếu là quỷ, chắc đã cuốn gói đi từ sớm, quay lại làm gì cho khổ?
Lúc này, Bạch Thu Diệp quay lại nhìn quanh, phát hiện điều bất thường:
"Đúng rồi, sao chỉ còn mỗi ông? Những người khác đâu cả rồi?"
Lúc nãy cô và Đàm Mộng Anh vừa từ trong phòng đi ra, rõ ràng bên ngoài hành lang vẫn còn tiếng của Tằng Nhàn Tình và mấy người khác. Vậy mà giờ thì... không thấy ai cả.
Đạo diễn Vương nhún vai:
"Vừa nãy hai người họ tự dưng bỏ đi, tôi cũng không rõ là đi đâu."
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, lời thoại bị nghẽn trong đầu Bạch Thu Diệp bất ngờ xuất hiện trở lại.
Đạo diễn quỷ đã giành lại quyền kiểm soát kịch bản, bắt đầu triển khai phần tiếp theo.
Bạch Thu Diệp đọc to câu thoại hiện lên trong đầu:
"Lời nguyền trên người tôi đã được giải, không biết tình hình hai người trên lầu thế nào rồi."
Đàm Mộng Anh nhanh chóng bắt nhịp:
"Chúng ta lên lầu xem thử đi."
Đạo diễn Vương im lặng gật đầu.
Ông ta vốn đã rất ngại quay lại căn phòng đọc sách kia, nghĩ đến vết thương trên mặt Tô Vân, lòng càng thêm bất an. Nếu không vì kịch bản thúc ép, ông ta thà đứng chờ cháy hết nén nhang còn hơn.
Cả ba lên đến tầng ba, tiến về căn phòng từng thuộc về ông bà chủ nhà.
Bạch Thu Diệp đẩy cửa bước vào, lập tức nhận thấy tiếng sột soạt khi nãy đã im bặt. Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt trong phòng đọc sách, hai cái bóng in lên cánh cửa trông cực kỳ mờ mịt.
Họ bước vào trong.
Tạ Lĩnh Nguyệt đang đưa tay chạm nhẹ lên mặt, còn Tô Vân thì ngồi bất động trên ghế, đôi mắt vô hồn, cả người như vừa bị rút cạn sinh khí.
Hai người bọn họ đều vô cùng suy yếu.
Thấy mọi người xuất hiện, Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức nói, giọng xúc động:
"Vết thương trên mặt tôi đã ngừng lại rồi!"
Đàm Mộng Anh tiếp lời:
"Chúng tôi đã phá giải lời nguyền dây đỏ."
Tạ Lĩnh Nguyệt định nói thêm điều gì đó, nhưng khi đọc đến câu thoại kế tiếp trong đầu, cô ta khựng lại rồi đổi ý. Cô ta quay sang mọi người, nói:
"Xem thử tình trạng của Tô Vân đi. Vết thương trên mặt anh ta tuy không còn tiếp tục rách toạc, nhưng trông anh ta có vẻ... không ổn."
Tô Vân vẫn ngồi lặng trên ghế, đôi mắt trống rỗng như thể mất hết tiêu cự, ngây dại nhìn vào khoảng không trước mặt. Trông anh ta không khác gì một người vừa trải qua một cú sốc tinh thần nặng nề.
"Tô Vân?" Đàm Mộng Anh lo lắng vỗ nhẹ vai anh ta. "Anh ổn chứ?"
Không ai ngờ được, Tô Vân đột nhiên bật dậy. Gân xanh nổi trên trán, ánh mắt anh ta trở nên hỗn loạn như một người sắp phát điên. Anh ta nhìn chằm chằm vào Đàm Mộng Anh, giọng nói đầy kích động:
"Có phải là cô đưa cho tôi không?!"
Đàm Mộng Anh bối rối, ánh mắt hoang mang:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/269.html.]
"Anh đang nói gì vậy? Tôi đưa gì cho anh?"
Tô Vân không trả lời cô ta, mà chuyển ánh mắt sang nhóm người đang đứng gần cửa, trong đó có Bạch Thu Diệp. Anh ta gằn giọng, như vừa phát hiện ra điều gì khủng khiếp:
"Vậy là các người?! Các người đưa cho tôi?!"
Thấy Tô Vân có biểu hiện mất kiểm soát, Đàm Mộng Anh sợ hãi lùi về phía sau, nhanh chóng đứng gần hơn về phía Bạch Thu Diệp, như để tìm sự an toàn.
Tô Vân thì hoàn toàn không để tâm đến phản ứng của cô ta. Ánh mắt anh ta đã bắt đầu dại đi, đôi chân lảo đảo tiến về phía Tạ Lĩnh Nguyệt.
"Cô không phải là cô!" Anh ta gào lên, khuôn mặt méo mó vì tức giận. Dù m.á.u trên mặt anh đã khô lại, nhưng vết thương vẫn trông đáng sợ khủng khiếp.
Vừa nói, anh ta vừa siết chặt vai Tạ Lĩnh Nguyệt, lắc mạnh như thể muốn lay tỉnh một con rối. Cô ta mệt mỏi vì trước đó đã dốc sức chép kinh văn, giờ bị lắc như vậy càng thêm choáng váng, chẳng khác gì một con búp bê trong tay đứa trẻ đang phát cuồng.
"Buông tay ra!" Tạ Lĩnh Nguyệt hét lớn, vùng vẫy nhưng sức lực yếu ớt chẳng giúp ích được gì.
Bạch Thu Diệp bước lên một bước, định can thiệp theo đúng kịch bản, chuẩn bị kéo Tô Vân ra.
Nhưng bất ngờ, một âm thanh "chát!" vang lên đầy chói tai.
Tạ Lĩnh Nguyệt sững người nhìn bàn tay của mình vừa tát, đỏ ửng cả lòng bàn tay. Chính cô ta cũng không hiểu vì sao lại có hành động phản xạ như vậy.
Ngay lập tức, đoạn thoại trong đầu cô ta bị ngắt quãng, rồi chuyển sang một câu khác phù hợp với tình huống hiện tại.
Tô Vân bị tát lệch mặt, đứng ngây ra vài giây mới tỉnh lại. Ánh mắt bắt đầu có tiêu cự trở lại, có vẻ cú tát vừa rồi giúp anh ta lấy lại phần nào lý trí.
Mộng Vân Thường
Tay ôm má, anh ta bối rối hỏi:
"Sao cô lại đánh tôi?"
Tạ Lĩnh Nguyệt đáp dứt khoát:
"Tôi đang cứu anh đấy. Anh không thấy mình vừa rồi đã mất kiểm soát đến mức nào sao?"
Lúc này, Bạch Thu Diệp cũng bước tới, giọng mang theo chút châm biếm:
"Thì ra có cách đơn giản vậy mà cũng không nói sớm. Nếu chỉ cần tát một cái là tỉnh lại, tôi có thể giúp cô ra tay thay cho đỡ mỏi."
Tô Vân không phản bác, chỉ nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh hơn hẳn:
"Qua được đêm nay, cô muốn xử lý chuyện tổ chức thế nào cũng được."
Bạch Thu Diệp cười nhạt:
"Nghe cũng còn có chút tử tế. Nhưng loại người như anh, gặp ai cũng giả vờ tốt bụng, gặp quỷ thì lại diễn vai nạn nhân, tôi không thể không cảnh giác."
Tạ Lĩnh Nguyệt nhân cơ hội hỏi thẳng:
"Vừa rồi anh nói ai đưa cái gì cho anh? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tô Vân lặng lẽ thu ánh nhìn về, như đang cố lục lại trí nhớ. Một lát sau, anh bắt đầu kể.
"Lúc đó tôi đang muốn tìm hiểu bí mật của căn nhà, nên đã lẻn vào từng phòng để kiểm tra." Anh dừng lại một chút rồi nhún vai. "Mở khóa với tôi không có gì khó, đừng nhìn tôi như vậy."
"Trong lúc đó, tôi bất ngờ chạm mặt một người. Người đó đưa cho tôi một lọn tóc." Ánh mắt anh ta đanh lại. "Ngay sau khi cầm lấy nó, tôi cảm thấy trên mặt mình có gì đó bất thường. Lúc đầu chỉ là cảm giác nhói, nhưng khi nhìn kỹ lại, vết thương đã quá nặng."
"Hoảng quá, tôi chạy vào phòng của chủ nhà, lấy kinh văn ra chép. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ biết nếu không làm gì, chắc mình sẽ c.h.ế.t vì vết thương lan ra."
"Quả nhiên, kinh văn có hiệu quả. Nó khiến thương tích ngừng lan rộng. Nhưng khi tôi bắt đầu viết thì tình trạng đã quá nghiêm trọng rồi."